Con chào thầy Pháp Cẩn ạh!
Con nhớ chứ thầy, hơn 1 năm rồi từ khóa tu Mùa sen nở 2 ở Côn Sơn. Hồi đó con có chút buồn vì chuyện tình cảm trẻ con, vì thế mà con không chọn cái ôm lấy nỗi đau như trong câu ca nhạc Trịnh, con không chọn lấy nỗi buồn làm niềm vui như những câu thơ Nguyễn Phong Việt, con cũng không chọn những phút ôm lấy mình trong cô đơn mà viết những dòng nhật ký của tuổi thanh xuân,..mà con tìm đến những cuốn sách về đạo Phật, để hiểu, để tha thứ, để thở nhẹ nhàng và mỉm...
ƯỚC GÌ NGƯỜI Ở ĐÂY

PHÁP CẨN
Mình
nhớ mẹ. Có lần, đã hơn hai mươi năm,
mẹ bảo mỗi lần đi đâu xa, được
ăn những món ngon lạ, mẹ liền nhớ đến
các con ở nhà…Theo thời gian lớn lên, mình cũng có những
người con, những người con tâm linh mà mình rất
thương yêu, trân quý. Các vị ấy cũng rất
thương yêu mình; mình hạnh phúc vì điều đó.
Phố ở thủ đô
Washington D.C.
Một
tượng đài rất đẹp ở thủ đô;
Hòn...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)