Thư của bạn Thu Hiền - Sinh viên năm cuối Học Viện Tài Chính HN

Con chào thầy Pháp Cẩn ạh!

Con nhớ chứ thầy, hơn 1 năm rồi từ khóa tu Mùa sen nở 2 ở Côn Sơn. Hồi đó con có chút buồn vì chuyện tình cảm trẻ con, vì thế mà con không chọn cái ôm lấy nỗi đau như trong câu ca nhạc Trịnh, con không chọn lấy nỗi buồn làm niềm vui như những câu thơ Nguyễn Phong Việt, con cũng không chọn những phút ôm lấy mình trong cô đơn mà viết những dòng nhật ký của tuổi thanh xuân,..mà con tìm đến những cuốn sách về đạo Phật, để hiểu, để tha thứ, để thở nhẹ nhàng và mỉm cười, ...Bởi vì con biết cái mình cần, là cuộc sống hài hòa, là ko muốn tổn thương, ko muốn ảo tưởng,.. 

Một năm rồi thầy ạh, có lúc con mừng vì được gặp thầy, vì thầy đức hạnh, vì thầy là một thầy tu mà con sẽ trân quý. Vì nhỏ nhất là lúc nói chuyện với thầy con thấy bình an, con không phải đề phòng, con không phải mặc áo cho chính những suy nghĩ của con,.. 

Thầy phải đi để có thể mang hạnh phúc đi và về cho nhiều người hơn, đó là lẽ tất nhiên, là lẽ thường, là điều tốt. Con vui cho thầy, con vui cho con vì có thầy của mình được học nhiều hơn, được tu nhiều hơn,.. Lúc con buồn và hoang mang, bất an và cáu giận, thay vì gọi điện cho thầy để thấy an lạc, để thầy giảng giải,..con im lặng hoặc gọi cho bạn bè, cho cha mẹ,... Buồn một chút thôi, nhưng đó là cách con người ta thích nghi và hài hòa cuộc sống đúng không thầy. Nhưng con vẫn ước, giá mà được thầy dẫn dắt con tu tập,.. 

Con vẫn đọc sách về phật giáo, nhưng sách đọc trăm lần, ý nghĩa vẫn phải tự mình rút ra, thế mới cần tu tập đúng không thầy. Nhưng chỉ cần có niềm tin và vẫn có thể mỉm cười được thì sẽ không ngại việc gì hết, thầy nhỉ 

Thầy có khỏe không? chắc thầy hạnh phúc lắm? Con không biết, nhưng nếu có những lúc không hạnh phúc thì con vẫn mong được nghe về cuộc sống của thầy bên ấy? 

Con đã tốt nghiệp tuần trước, và con đã đi làm được 3 tháng rồi,. Bây giờ con đang làm kế toán cho một công ty xây dựng, công việc chưa đâu vào đâu, cũng có vất vả, cũng có áp lực, cũng lo lắng, cũng băn khoăn về tương lại, nhưng thanh niên là phải mạnh dạn và sôi nổi đúng không thầy. 

Chỉ có điều, con như vẫn chưa có sự chuẩn bị, chưa có gì hết, vốn liếng giắt lưng để vào đời thật ít ỏi: một thân thể gầy gò, một túi kiến thức ngèo nàn, và một bông hoa của lòng còn chưa nở... Vẫn còn không biết sẽ chọn làm chiếc bánh trôi nổi hay là giàn hoa với những câu thơ, con ốc.. 

Lúc nào thầy đọc thư thì nhắn lại cho con nhé thầy !!!!
Read More »

ƯỚC GÌ NGƯỜI Ở ĐÂY

PHÁP CẨN
Mình nhớ mẹ. Có lần, đã hơn hai mươi năm, mẹ bảo mỗi lần đi đâu xa, được ăn những món ngon lạ, mẹ liền nhớ đến các con ở nhà…Theo thời gian lớn lên, mình cũng có những người con, những người con tâm linh mà mình rất thương yêu, trân quý. Các vị ấy cũng rất thương yêu mình; mình hạnh phúc vì điều đó.
Phố ở thủ đô Washington D.C.

Một tượng đài rất đẹp ở thủ đô; Hòn Vọng Phu?

Ôi, mùa thu!

Vàng rực cả lối đi…  
           Trên con đường từ thủ đô Washington D.C. về New York, kiến trúc, điêu khắc rất đẹp xen lẫn thiên nhiên mùa thu với cây lá đổi màu đồng loạt vàng rực hay đỏ tươi làm gợi hồn thi sĩ. Đây mới đúng là mùa thu, ở miền nam Việt Nam hình như mùa thu không có. Mình rất hạnh phúc với cảnh này. Khi thấy một vầng trăng liềm vắt ngang những toà nhà chọc trời phố New York, tự nhiên mình nhớ các đệ tử, những bạn đã khóc khi mình ra đi. Mình mong ước các bạn có mặt nơi đây để cùng thưởng thức những mầu nhiệm thiên nhiên và nhân tạo nơi đỉnh cao nhất của văn minh nhân loại này. Những note nhạc nảy lên, dịu dàng và bay bổng, mình sáng tác ƯỚC GÌ NGƯỜI Ở ĐÂY.

Vermillion sunset…

           Graceful crescent, New York.
     
          Bài hát có đoạn điệp khúc chỉ hai câu, “Xếp kỷ niệm ta bước tới nơi xa. Một ngày kia nắng xanh ta sẽ về cùng người dựng xây xứ này.” Mình học được từ bài hát Seasons InThe Sun điệp khúc chỉ hai câu vỏn vẹn, và lặp lại, “We had joy we had fun we had seasons in the sun but the hills that we climbed were just seasons out of time.”
            Bản Quỳnh Hương của Trịnh Công Sơn cũng thế, điệp khúc chỉ hai câu, “Ðêm này đêm
 buồn bã với những môi hôn
 
Trong vườn trăng
 vừa khép những đóa mong manh. Là tu sĩ, mình không để cảm xúc bay quá xa: chỉ hai câu điệp khúc thôi là đủ!
Rất nhiều bản nhạc từ tôn giáo bạn ca ngợi Chúa đã được hát trên môi bao nhiêu người một cách phổ biến. Nhạc sĩ không dùng quá nhiều từ có tính chất tôn giáo. Mình học điều này và áp dụng vào bài này. Mong rằng bài hát sẽ được nhiều bạn hát mà không cần là Phật tử hay theo một tôn giáo nào, đặc biệt là những chàng trai phải xa người thương đi nơi nào đó. Bài hát này cũng là một nguyện. Thông qua bài hát, mình đã nguyện sẽ độ cho các vị này…
Mời các bạn thưởng thức nhạc phẩm này, trữ tình mà trong sáng:



Read More »