3 Bài Thơ Chúa Giáng Sinh của Thầy Pháp Hoan

Chúa Ra Đời Giữa Đêm Đầy Sao

Ngọn gió mát lành đưa mây rời đại dương
làm căng những cánh buồm
lướt nhẹ trên mặt biển,
gió nâng đôi cánh thiên thần
đường dài thêm sức mạnh.
Ngọn gió đóng vai ông thầy tu
viếng thăm khu vườn nhà vua,
tiếng thì thào to nhỏ
của hàng ngàn chiếc lá
đang tranh nhau xưng tội.
trước khi lìa bỏ cuộc đời ngắn ngủi
xuống đất đen.
Gió thổi đến hoang mạc xa xôi
làm mát lành những vùng đất tội lỗi
làm thanh thản nét mặt những kẻ hành hương
đang mơ màng ngủ trên lưng lạc đà
trong một đêm đầy cát, gió và thần thoại
khi tất cả đang cùng nhau dịch chuyển
dưới ánh sáng ngôi sao chỉ đàng.
Đêm nay trên trời đầy sao
báo hiệu Đức Chúa ra đời.
Waldbroel, 11. 2012

Trước Phục Sinh

Lạy Chúa! Người có phải Thượng đế của con?
Người đã ở đâu dưới cơn mưa nặng hạt?
Trong không khí thành Jerusalem ngột ngạt
Có ai chỉ cho Người con đường đến với tình yêu?
Có ai đi lên đồi và khóc trước bình minh?
Có ai đưa tang những cổ tay bầm tím?
Có ai ngồi một mình trong căn phòng đóng kín
Nhảy múa đến tận lực rồi ngã qụy trước niềm đau?
Kìa bóng ai trên cánh đồng đừng vội bước đi mau
Trong hoàng hôn dài đâm xuyên qua cánh cửa
Giữa nền trời cháy lên trăm ngàn con sóng lửa
Một bàn tay ngả bệnh đang hấp hối trên một bàn tay
Không còn những đêm đông nghe Người kể chuyện
Không còn những con đường nơi Người đã đi qua
Không còn cơn gió thổi đến khi vũ trụ đơm hoa
Không còn tình thương chứa trong từng hạt muối
Trên cánh đại bàng sáng nay mặt trời báo tin vui
Một cáng buồm vừa trở về từ đại dương bão tố
Một dòng sông đã tìm thấy lối đi thoát ra ngoài bóng tối
Và thế giới trở mình lần nữa đón ánh bình minh.
2012

Chiều Thu

Ánh sáng mùa thu tràn qua cửa sổ phòng khách một ngôi tu viện kín
Những vật trang trí bằng bạc sáng lên trong không khí tĩnh lặng vĩnh hằng
Khuôn mặt đau đớn của Đức Chúa Giêsu đương trở nên thanh thản dị thường
Vệt máu trên cánh tay Ngài vừa tan đi không để lại dấu vết.
Tất cả khuôn mặt của những vị khách khả kính bên trong
Phút chốc chìm vào những suy tư thẳm sâu về cuộc sống:
Niềm tin có phải là cách chúng ta đã đến với cuộc đời?
Tình yêu có phải là ngôi đền cuối cùng nơi linh hồn ta trú ngụ!
Dòng ánh sáng cuối buổi hoàng hôn đương tràn mạnh thêm vào
Xô đẩy những linh hồn thoát ra khỏi thân xác từ lâu quá rã rời mỏi mệt
Rồi hóa thành những thánh thiên thần vỗ cánh bay lên.
2012

Comments
0 Comments
Facebook Comments by Blogger Widgets

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét