Thiền sư Pa-Auk không phải là bậc thầy tâm linh vĩ đại nhất
thế giới hiện nay, cũng chưa là nhân vật Phật Giáo nổi tiếng nhất, nhưng Ngài
là một trong vài vị dạy con người thiền tập có kết quả hiệu quả nhất. Sinh
1934, Ngài hiện sống và dạy thiền ở Miến Điện. Thầy Pháp Cẩn có ước mong mời
Ngài và/hoặc các cao đệ về Việt Nam và/hoặc Hoa Kỳ dạy thiền, thuyết giảng Phật
giáo. Vị nào có cùng tâm nguyện xin liên lạc với mình. Dưới đây là một cuộc phỏng
vấn bằng tiếng Anh khi Ngài qua Singapore giảng dạy. Bài phỏng vấn rất bổ ích,
nhưng mình chỉ xin dịch một đoạn cần thiết cho sự thực tập. Những ai muốn hành
thiền định có thể theo sự chỉ dẫn này. Toàn bộ bài có thể xem ở đường link cuối
trang.
Thiền Sư Pa-Auk
Jeffrey Po: Làm sao một hành giả biết anh/cô ấy đạt được
một mức độ chắc chắn của sự thành thạo trong thiền định? Một mức độ chắc chắn của
tầng thiền?
The Sayadaw: Điều này là cái
chúng tôi hiểu như một sự thuần thục chính xác các tầng thiền. Nó đòi hỏi một sự
thực tập có hệ thống dưới sự chỉ dạy từ một vị thầy có phẩm chất. Ví dụ để thực
tập chánh niệm về hơi thở, hành giả (the yogi) cần chú tâm trên hơi thở ra vào tại điểm mà
hơi thở tiếp xúc ở môi trên hay xung quanh lỗ mũi. Hành giả cần biết hơi thở
dài hay ngắn. Rồi thì hành giả cần biết đầu, giữa và cuối của hơi thở. Chỉ thế
thôi, không gì hơn nữa cả. Một khi hành giả có khả năng biết hơi thở vào ra như
cách này, và không có đối tượng nào khác, trong một thời gian dài, có thể nảy
sinh định tướng (nimitta), cái này có nghĩa là dấu hiệu (sign). Nó là một hình ảnh
tâm thức phát khởi bởi sự định tâm của hành giả, bởi tri giác của hành giả về
hơi thở. Với sự phát triển xa hơn, thậm chí đối tượng hơi thở và định tướng sẽ
trở thành một. Rồi thì, hành giả có thể ngồi trong hai hay ba hoặc bốn giờ liên
tục hằng ngày mà không xao lãng tới bất kỳ đối tượng nào khác, chúng ta có thể
nói hành giả đã đạt được sơ thiền (tầng thiền định đầu tiên-the first jhana). Rồi
thì, theo lời Phật dạy, hành giả cần học làm sao để nhận thức cái được gọi là
những yếu tố định của một tâm an tĩnh. Và hành giả cần học làm sao để thiết lập
được khoảng thời gian thành tựu định, làm sao nhập định (enter jhana) và làm
sao làm thuần thục định, và làm sao nhận thức được những yếu tố định. Hành giả
cần học làm sao làm việc này nhẹ nhàng thoải mái, và điều này được gọi là thuần
thục định. Rồi hành giả học làm sao phát triển nhị thiền và thuần thục định
này, và tiếp tục tiến lên đến tầng thứ tư của quả vị vô sắc. Một lần nữa, nhiều
người Á Châu và Tây Phương phàn nàn, và bảo rằng Đức Phật không dạy định tướng
trong các kinh. Một lần nữa, điều này đúng. Đức Phật không dạy những điều chi
tiết trong các kinh điển. Nhưng ngài đề cập đến ánh sáng toả rạng của một tâm định
tĩnh trong nhiều kinh-khi Ngài giải thích sự thực tập trước khi hành thiền
quán…
Đoạn trên là dịch từ đoạn dưới này:
JPo:
How does a yogi know that she or he has achieved a certain level of proficiency
in concentration? A certain level of jhāna?
The
Sayadaw: This is what we mean by proper
mastery of the jhānas. It requires systematic practice under a qualified
teacher. For example, to practise mindfulness of breathing, the yogi needs to
concentrate on the in-and-out breath as it touches on the upper lip or around
the nostrils. The yogi then needs to know whether the breath is long or short.
Then the yogi needs to know the beginning, middle and end of the breath. That
is all, nothing else. Once the yogi is able to know the in-and-out breath in
this way, and no other object, over a long time, there may arise a nimitta,
which means sign. It is a mental image that arises because of one’s
concentration, because of one’s perception of the breath. With further
development, eventually the breath object and the nimitta will become
one. There is no difference. Then, once the yogi can sit for two or three or
four hours continuously over many days without adverting to any other object,
we may say that the yogi has attained the first jhāna. Then, according to The
Buddha’s instructions, the yogi needs to learn how to discern what are called
the jhāna factors of the concentrated mind. And the yogi needs to learn
how to predetermine the duration of the jhāna attainment, how to enter
jhāna and how to emerge from jhāna, and how to discern the
jhāna factors. The yogi needs to learn how to do this with ease, and this
is what is called mastery of the jhāna. Then the yogi learns how to develop the
second jhāna and the masteries of that jhāna, and so on up to the
fourth immaterial jhāna. Here again, many Asians and Westerners complain, and
say The Buddha does not teach the nimitta in the suttas. Again, this is
true. The Buddha does not teach such details in the suttas. But He mentions the
radiant light of the concentrated mind in many suttas ― when He explains the
practice preliminary to vipassanā.
http://paauktawyausa.org/an-interview-with-sayadaw/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét