Tam Thập Nhi Lập?

Florida, Mùa Xuân 2014 
Pháp Cẩn                    


            Năm 2014 này mình 30 tuổi.

Chuẩn bị thổi nến mừng 30 tuổi
Tết Tây 1-1 cũng là sinh nhật mình, tu viện mua bánh kem, quý Phật tử lên chùa nấu bánh xèo, chè cùng nhiều món Việt rồi ăn uống vui vẻ.  Sau trưa, các Phật tử như anh Yên, chị Thủy ca sĩ, chị Tuyền...đã ở lại và ca hát cùng quý thầy, mình đàn, cho đến tận chiều tối. Mình thật hạnh phúc.

Bãi biển nổi tiếng nhất thế giới Daytona
Tối hôm trước, quý thầy cũng đã tổ chức mừng sinh nhật mình bằng việc kéo ra bãi biển nổi tiếng nhất thế giới Daytona dạo chơi. Không khí sôi động. Nhiều người đổ ra đường vui vẻ đi dạo và ăn uống. Nhiều ban nhạc sống tổ chức trình diễn ngoài đường phố rất ấn tượng. Có những ca sĩ khá già, có lẽ hơn 60 tuổi; lại cũng có những nhạc công trẻ dưới 10 tuổi mà chơi đàn guitar hay quá!
Đúng ra mình đi Pháp; khi giấy tờ mọi thứ đã xong, mình lại xin được đi Mỹ. Thế là tạm xa giấc mơ đến xứ hào hoa lãng mạn với sông Seine thơ mộng bên tháp Eiffel, mình lên đường đến thiên đường tự do Hoa Kỳ, siêu cường duy nhất của thế giới. Ngô Bảo Châu cũng bỏ Pháp qua Mỹ còn gì...

Giấy tờ đi Pháp đã xong...
             Vậy là mình đã một năm ở Mỹ. Mình đã làm Thẻ Xã Hội-Social Security sau khi vui tết bên này xong, tức là sau 2 tháng qua Mỹ. Bằng lái xe hơi mình cũng có sau đó 2 tháng. Năm 2013 ở Hà Nội mình cũng đã có bằng lái xe hơi. Có vẻ thi ở Mỹ dễ đậu hơn (dù mình đậu ngay lần đầu tiên ở Việt Nam nhưng bị rớt một lần ở Mỹ). Một so sánh nhỏ mình có nói với bạn Giang làm về hành chính là sau khi đậu bằng lái xe ở Hà Nội, phải mất gần 2 tháng bằng lái mới đến nhà trong khi sau khi mình đậu ở Florida, chỉ mất... 10 phút để cầm bằng trên tay! Không những bằng lái xe mà còn nhiều giấy tờ khác cho mình cảm nhận rằng thủ tục hành chính Hoa Kỳ chặt chẽ, rõ ràng nhưng thật nhanh gọn.
          Cuộc sống Mỹ khá bận rộn, hối hả nhưng người Mỹ nhìn chung  thân thiện và sẵn sàng giúp đỡ người khác. Nếu đó là việc của họ, họ gần như không hề quan liêu, lề mề mà cố gắng hết sức để làm việc, giúp đỡ người khác một cách nhanh chóng. Ví dụ là có một buổi học trưa về ăn cơm xong nghe một thầy thông báo có người gọi điện thoại cho mình mà không gặp nên họ đã gửi email cho mình bảo mở ra. Mình thì vậng và ngủ trưa một giấc rồi tính! Ai dè ngủ dậy mở thư, lúc ấy gần 4h chiều, thì ra thư  nói về trục trặc cái học bổng, họ bảo mình phải nộp đơn kháng án (appeal) trước 6h chiều ấy nếu không, mình không có học bổng, họ sẽ hủy chương trình học! Suy nghĩ lý do vì sao lại như vậy một hồi chưa ra, mình viết email nhờ một người trong trường và người cấp học bổng giúp rồi mình quyết định lái xe lên trường gặp hai người này trực tiếp. Lúc đó đã 5h và đến nơi là 5h:30, tức là chỉ còn nửa tiếng nữa thôi!
Mình là trường hợp đặc biệt để nhận học bổng (người chấp nhận học bổng bảo “you are an exception”), có ngoại lệ nên có thể trục trặc tại khâu này nên mình đến gặp người xét đơn. Sau khi hỏi người trao học bổng ông chắc chắn cho tôi và không trục trặc gì chứ, ông cam đoan vâng. Thế là mình đến gặp cô trên trường trong khi chỉ còn hơn 15 phút! Ấy vậy mà cô cố tìm ra vấn đề và giúp mình thật nhanh chóng. Vài hôm sau cô bảo ổn rồi!
Môi trường Mỹ thật trong lành, an ninh. Trong tu viện, thường có nhiều Gà Tây hoang chạy nhảy vui vẻ. Có những con chim lớn gọi là Sandhill Cranes cứ lang thang đó đây, có khi làm mình và một hàng xe kẹt trên đường phố hơn 5 phút vì 2 con hạc này đứng giữa ngã tư đường. Quý thầy vẫn hay để thức ăn dư cho cáo hoang ăn và có lần cuối vườn tu viện mình đã thấy một chú gấu thật lớn và đen ăn thức ăn ấy. Sau đó thì không ai dám cho cáo ăn nữa. Nai thì vẫn thỉnh thoảng gặp khi dạo trong rừng sát chùa. Cá sấu trong một hồ thiên nhiên sao mà hiền, nó nằm ngổn ngang trong khi người du lịch cứ chèo thuyền sát. Những dòng sông trong veo, không khí sạch và cây cối lớn như rừng sát thành phố làm cho mình phải kính nể một đất nước hùng cường số một về kinh tế, công nghệ...mà môi trường vẫn như thời hồng hoang! Mình luôn ngủ mà không phải khóa cửa, xe hơi để ngoài vườn chẳng thèm khóa cổng làm gì. Sư cô Quảng Nghiêm, một vị cũng qua Mỹ trước mình khoảng một tháng ở thành phố Tampa cách mình khoảng 2 giờ lái xe, cho hay mới vài ngày trước khi thấy có kẻ trộm đột nhập vào chùa trong đêm tối, đã gọi số khẩn cấp 911 nhờ cảnh sát giúp đỡ. Trong khi người đầu dây còn đang hỏi han thì đã nghe tiếng gõ cửa, mở ra thì cảnh sát vào. Tức chỉ mất chưa đầy 5 phút đã có 6 xe cảnh sát đến thả chó đánh hơi lùng sục, trên không cũng đã có 3 chiếc trực thăng quần quanh pha đèn.
Cũng có một lần mình bị quẹt xe hơi, cô đụng xe này hơi bị hàm hồ và cuối cùng ra tòa mình làm nhân chứng. Cô sai và bị phạt thêm gần 200 đô! Một tháng sau tòa gửi cho thêm tiền mình, 7 đô la 16 cent!  Nơi nào cũng có người xấu kẻ tốt, có điều ít hay nhiều thôi.
Mình được thăm thú một số vùng trong nước Mỹ. Lên tiểu bang Mississippi thăm quý thầy, sư cô Tu Viện Mộc Lan và đón tết ta trên đó rất ấm áp tình huynh đệ. Cách tu viện không xa là thành phố Memphis, nơi có bảo tàng về Martin Luther King. Đón tết xong, là lên Arkansas chơi tiếp. Mình ở hơn 1 tuần mà cảm nhận cả 4 mùa trong một mùa xuân nơi này. Tiểu bang này cũng là nơi thời thơ ấu, ngài tổng thống Hoa Kỳ Bill Clinton đã sống. Mình có ghé nhà ông chơi, nhưng chỉ được đứng ngoài, hì! Mình đã sáng tác một bản nhạc “Arkansas Bốn Mùa trong Xuân” http://thayphapcan.blogspot.com/2014/01/arkansas-bon-mua-trong-xuan.html
Mùa thu miền đông bắc Hoa Kỳ thật đẹp. Cây đồng loạt đổi màu vàng rực cả một vạt rừng hay đỏ thắm một con phố. Mình có thăm New York,  Washington D.C., Boston, Vermont,...Mình sáng tác một bản nhạc nữa “Ước Gì Người Ở Đây.”

Mùa Thu Ở Boston
Mình đang nộp đơn làm thẻ xanh. Một năm qua đi với những tóm tắt đã kể.
Nhìn lại xa hơn, 30 tuổi nhưng mình có vẻ chưa đứng vững trên đôi chân, phải nương vào những người khác. Mình chưa đủ lớn khôn hay cuộc sống này vốn thế, độc lập là độc lập trong tương thuộc? Mình phác họa chân dung chính mình năm 35, năm 40 tuổi rồi. Nhưng mà có thể có những thay đổi lớn lao xảy ra làm khác đi, ai biết được? Đã có quá nhiều đổi thay khi nhìn lại 10 năm. Ai rồi cũng lớn lên theo ngày tháng mà kỷ niệm mãi xanh như tuổi đời mênh mông. Một cư sĩ Chánh Phước Hạnh Quy Y tại thiền viện Thường Chiếu. Lê Đại Quang, một chàng trai Bách Khoa gặp thiền sư Nhất Hạnh và Tăng Thân ở chùa Vĩnh Nghiêm. Một cư sĩ ra thiền viện Trúc Lâm Yên Tử, Quảng Ninh tu học với thiền sư Thích Thông Phương. Một Sadi tên Pháp Cẩn tu học trên cao nguyên Lâm Đồng. Một Tỳ Kheo dạy tiếng Anh sống bên Thailand. Chơi bóng vui vẻ Saigon. Một năm thật đầy, thật đáng nhớ Hà Nội với bao khóa tu và một lớp dạy. “Xếp kỷ niệm, ta bước tới nơi xa...”
Mình mong năm nay sẽ có thẻ xanh. Mình muốn sẽ được tham dự học hỏi vài khóa thiền từ ở các trung tâm Mỹ như IMS, Spirit Rock...hay của những vị thầy Việt như Hòa Thượng Kim Triệu, Phước Tịnh...Năm sau nữa mình thích sẽ tu học một nơi xa, Miến Điện hay Tây Tạng hợp với mình hơn nhỉ?
                                                       





Comments
0 Comments
Facebook Comments by Blogger Widgets

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét