Từ Florida, mình đón bus đi North Carolina dự lễ Vu Lan 2015, rồi về lại sau một tuần. Mình muốn khám phá đi xuyên bang bằng bus. Lần trải nghiệm này cũng khá thú vị, nhưng mệt quá.
Đầu tiên, mình nhờ anh Dũng nơi phòng trọ đặt vé. Tổng cộng hết 223 đô hai chiều đặt trước vài ngày. Tra trên Google Map là 524 dặm (mile), khoảng hơn 800-850 km, từ Orlando thành phố nơi mình ở đến Charlotte, nơi đến. Xe xuất phát lúc 8:20 chiều. Gọi chiều chứ không phải tối vì mùa hè bên này cỡ 9 giờ tối hay hơn trời mới tối. Xe chạy từ Titusville đến Orlando mất một tiếng thì nghỉ tại bến. Sau một tiếng, chúng tôi đổi xe khác rồi lên đường đến thành phố Jacksonville. Jacksonville là thành phố được cho là đông dân nhất nước Mỹ, cả triệu người. Đây là thành phố lấy tên một vị tổng thống Hoa Kỳ Andrew Jackson, ông là tổng thống đầu tiên Đảng Dân Chủ và thứ 7 của Hoa Kỳ. Viết thêm đôi dòng là để phân biệt thành phố này với thành phố trùng tên nhưng ở tiểu bang North Carolina. Chúng tôi nghỉ tại nhà chờ xe bus đến nửa đêm.
Tôi đi bằng xe bus hãng Greyhound
Bây giờ có thời gian, tôi mới thấy xe cũng không mới như các loại xe khách
chất lượng cao ở Việt Nam như Thành Bưởi, Phương Nam ở Sài Gòn. Trong xe cũng
không sạch bằng, nhưng vẫn tốt hơn các loại xe bắt khách giữa đường ở nước ta.
Hành khách phần đa là người nghèo. Người da màu (đen) chiếm đa số, và một số dân
nơi đây nói tiếng Tây Ban Nha (bên này gọi hơi kì thị là người Mễ), cũng có một
số người nước ngoài đi du lịch muốn khám phá, và một số ít Mỹ trắng. Có lẽ vì
ít người sử dụng nên công ty có vẻ không được sạch đẹp, vệ sinh và chuyên nghiệp
cho lắm. Thường đi xa như vậy người ta sẽ mua vé máy bay. Trong xe khách vắng
nên tôi, và khá nhiều hành khách, dùng luôn 2 ghế sát nhau để ngồi và nằm cho
khoẻ. Trong xe có phòng vệ sinh. Quảng cáo có Internet nhưng thực tế trong xe
không thể truy cập được. Tôi có than phiền điều này. Họ bảo chỉ loại xe chạy tốc
hành mới có Internet.
Đang mùa Crape Myrtle nở hoa tươi thắm
Chúng tôi đổi xe bus và chạy đến Savannah thuộc tiểu bang Georgia thì nghỉ cỡ một giờ. Tôi mệt quá ngủ vật vờ trong xe. Rồi xe chạy tiếp đến vài trạm dừng nữa nhưng tôi cứ tiếp tục ngủ gà ngủ gật. Khi tỉnh giấc thì trời đã sáng, cỡ 8-9 giờ, chúng tôi nghỉ ở một trạm dừng tại tiểu bang South Carolina. Đây là tiểu bang tôi đã đi thăm Thuỷ, một thiền sinh hay dự các khoá tu, 2 năm trước khi bạn này qua học thêm về bảo tồn rùa. Mùa này hoa Crape Myrtle nở đầy màu hồng đậm rất đẹp. Tôi rất thích loại cây-hoa này. Xe lại dừng ở một trạm tại South Carolina, một trạm ở North Carolina và đến thành phố Charlotte lúc 12:20. Dượng 8 ra bến đón tôi về. Tổng cộng mất 16 tiếng di chuyển. Tính trung bình không kể nghỉ thì chúng tôi đi một giờ được 50 km.
Quả su su nhiều lông gai hơn ở Việt Nam
Trong thời gian ở đây, tôi có dịp đi thăm một siêu thị người Mexico. Có bán trái su nhưng nhiều gai và lông hơn bình thường. Còn lá xương rồng nữa. Có thể ăn được à?
Lá xương rồng mà cũng ăn được à?
Đây cũng là thời gian hoà thượng thượng Tâm hạ Châu viên tịch. Ngài ở Canada nhưng có xây một chùa ở gần đây. Chúng tôi có đến chùa thắp nhang tụng kinh cùng các Phật tử. Ngoài vườn chùa có nhiều hoa đẹp.
Nhiều hoa đẹp ở tu viện Viên Quang của HT Thích Tâm Châu
Lần trở về vất vả hơn lần đi. Bắt đầu lúc 4:20. Cũng dừng tại các trạm dừng, và đi tiếp. Nhưng đến Jacksonville lúc hơn nửa đêm thì chúng tôi phải chờ đến 5:45 sáng mới chạy tiếp. Tôi ngồi ở ghế chờ, rồi nằm nhưng cũng không ngủ được vì ghế khó ngủ và lạnh. Tôi bảo nhân viên hạ nhiệt độ, ông trả lời tôi không làm được vì chỉ là bảo vệ, nhân viên không còn làm việc giờ này. Người ta hay nói thức đêm mới biết đêm dài nhưng không còn đúng nữa vì có Internet. Tôi mở mạng úp ảnh lên face, check email hay đọc báo một thời gian, rồi chat chit với mấy người trên facebook. Chúng tôi đổi xe và đi đến thành phố Orlando. Lại đổi xe để về lại Titusville lúc 10:20 sáng. Anh Dũng ra đón tôi. Tổng cộng mất 18 tiếng.
Nhiều hoa đẹp trên đường phố Charlotte
Một lần trải nghiệm xe bus xuyên tiểu bang nơi đây, tôi thấy cũng thú vị được biết thêm nhiều điều về cuộc sống của tầng lớp nghèo. Nhưng đi hơi cực. Có lẽ tôi cũng sẽ ít dùng phương tiện này khi đi xa. Lần tới, tôi muốn đi xe lửa xuyên bang để trải nghiệm. Tôi cũng muốn lái xe đi thật nhiều tiểu bang nơi đây.
Florida mùa Vu Lan 2015.
Pháp Cẩn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét