Nhìn Lại Năm 2014 Của Đời Mình


2014 đã hết. Đây là cơ hội nhìn lại một năm và định hướng cho năm mới.
Sinh nhật mình đúng ngày 1-1 nên đầu năm 2014, có các vị Phật Tử như ca sĩ địa phương An Lượng, chị Tuyền, anh Kháng chị Phượng đã lên chơi và làm một cái bánh kem mừng sinh nhật mình. Mình thật vui và tràn ngập ấm áp giữa mùa đông se lạnh Florida.
Quý thầy có kéo ra bãi biển nổi tiếng nhất thế giới Daytona cách chùa gần 1 tiếng để chơi tết và ngắm pháo bông. Thật là sôi động nhộn nhịp. 

                                                          Thầy Pháp Quán viết câu đối
                                                                  Tết chùa Thanh An
Tết xứ này có đốt pháo đỏ. Nổ vang trời. Mình rất thích pháo vì nó làm cho ngày tết khác hẳn ngày thường. Những bánh mứt hiện nay ngày nào cũng có thể nua được. Bánh chưng hay dưa món hay hạt dưa...đều như thế. Áo mới cũng không khó gì. Chỉ có pháo là khác biệt, là nổi bật được ngày tết so với ngày thường. Hồi ở Thái Lan mình đã nghe pháo tết và mừng quýnh. Qua đây chơi pháo thật vui. Bà con Phật Tử Việt về chùa ấm áp buổi tối giao thừa. 

Mình có xuống chùa thầy Đồng Lưu ở Tampa, một thành phố cách mình ở 2 tiếng giảng bài cùng thầy Pháp Hảo vào rằm tháng giêng. Thầy trụ trì đi vắng, có sư cô Quãng Nghiêm mời đến. Sư cô Quãng Nghiêm đã biết mình khi còn ở Việt Nam. Thật trùng hợp, sư cô qua Mỹ chỉ trước mình 1 tháng lại cùng tiểu bang Florida. Sư cô đã lấy tiến sĩ Phật Học ở Ấn Độ. Mình rất quý sư cô. Giảng và có lễ cầu siêu xong, mình, thầy Hảo và sư cô ra biển Clear Water chơi. Biển rất đẹp và đón hoàng hôn. Người ta tổ chức lễ hội đón hoàng hôn (sunset festival) ngắm mặt trời lặn xuống biển. Mặt trời lặn nơi đây rất nhanh, chỉ chưa đầy 1 phút đã lặn hết. 


                                                             Sư cô Quãng Nghiêm 

Giữa tháng 3, trong kì nghỉ xuân (Spring Break), mình lên tiểu bang Nebraska thăm bà con. Chú Cường thím Tám, bà con bên nội, cùng các em đã qua Mỹ gần như đồng thời gian với mình nhưng đến nay mới có cơ hội gặp gỡ. Mình rất vui vì thấy gia đình chú thím đã có việc làm và các em đi học. Chắc gia đình chú sẽ ổn và sớm khá giả. Mình cũng có ra sinh hoạt ở một chùa Việt Nam trong thành phố Omaha gần nhà. Tháng 3, tuyết đã tan khá nhiều nhưng cũng còn vài mảng quanh nhà. Có ngày ra chùa thì tuyết phủ trắng xoá. Đây là lần đầu tiên mình được thưởng thức tuyết. Bác Phùng hội trưởng chùa có nhã ý mời mình chuyển lên sống trong chùa ấy. Mình cũng bảo là phải đi đi về về vài lần mới quyết định. Sau đó, khi mình về lại Florida, bác đã điện bảo mình khỏi lên nữa vì Phật Tử đây không hợp. Việc mình dè dặt trong nhận lời hoá ra cũng hay. Lòng thanh thản sống trong nhẹ nhàng. 

                                              Ảnh trên là bà con, ảnh tiếp là các Phật Tử
                                                Thành Phố Lincoln và thành phố Omaha
                                            Núi xưa mây băng tuyết phủ đầy
                                           Phật ngồi thiền định đêm ngày vững an

 
Trên máy bay về lại Florida, mình nhìn xuống cảnh vật thấy nhiều vết như người ngoài hành tinh ấy. Thật lạ và đẹp.
Hè về mình và quý thầy trong chùa tu tập tinh chuyên lắm. Sáng nào cũng ngồi 1,5 tiếng thiền. Tối là 1 tiếng toạ thiền và tụng kinh.Mình thì thích ngồi thiền thêm nên sau khi kết thúc thời thiền sáng, quý thầy về lại tăng xá thì mình tiếp tục ngồi nữa.Mỗi buổi sáng mình ngồi 3 tiếng. Tối 1 tiếng và tụng kinh. Có hôm mình ngồi đến 5 tiếng. Mình biết rằng thời gian là tương đối. Đây không chỉ là lý thuyết của Einstein nữa mà là kinh nghiệm trong lúc tu tập. Khi mình ngồi thiền quen thì 1 tiếng đồng hồ qua đi nhanh thôi. 2 tiếng, 3 tiếng hay hơn nữa không lâu lắm. Các bạn nên tập ngồi thiền cho an lạc để tìm được yêu thích trong thiền toạ và có thể ngồi lâu. Tất nhiên tu cần áp dụng trong nhiều oai nghi, chú trọng đi đứng nằm ngồi, nhưng ngồi có lẽ cần chú trọng hơn. Ít nhất đối với mình là vậy. Phải tu cho mạnh, học cho mạnh thì mới mong hoằng pháp hiệu quả được. 
Mình có dạy Phật Pháp và thiền tập cho các em nhỏ Phật Tử trong chùa bằng tiếng Anh. Cha mẹ các em nói tiếng Việt nhưng các em không đủ sức học Phật bằng tiếng Việt. Rất thương. Mình cũng có đến tu học nghe Pháp của thầy Pháp Hoà ở Vero beach, cũng gần chùa mình. Mình có đi tu học với các sư Tây Tạng ở chùa thầy Nhật Huy trên Orlando.
                                                               Xách guitar lên và đi
                           Mình có dạy các em nhỏ gốc Việt Phật Pháp và thiền tập bằng tiếng Anh
                                     Có nghe Pháp của thầy Pháp Hoà ở Vero Beach, Florida

                                      Tu học với quý sư Tây Tạng. Làm mandala thật thú vị.
Sang thu, mình lại được lên thăm dượng 8 dì 2, bà con bên ngoại. Gia đình này thường đi chùa mà thầy Đạo Chí đang hướng dẫn tu học.
Thầy Đạo Chí là sơ tổ Tu Viện Thanh An, nơi mình đang ở. Thầy ấy giao lại cho thầy Pháp Duyệt và thầy Pháp Duyệt đã bảo lãnh mình và quý thầy qua. Mình tri ân hai thầy, và cả thầy Pháp Tâm làm giấy tờ cho mình nữa.
Thành phố Charlotte rất đẹp với khí hậu ôn đới. Mùa thu, thành phố này thật mát mẻ và nhiều hoa. Koa Kỳ là xứ...cờ hoa. Đi đâu cũng thấy hoa hết dù thành phố nào và tháng nào. Trước khi ra về, dượng 8 có dẫn mình thăm thành phố ấy về đêm. Mình rất thích. 
                                               
                                                     Êm ái ru tình già: dì 2 dượng 8
                                                                    Bác Thy

                                                               Thương, con bác Thy

                                           Thành phố Charlotte có vẻ đẹp ôn đới với hoa nhiều
                                     Thành phố này còn là trụ sở chính của Bank of America
Mình có gặp một người bà con bên nội là bác Thy. Bác ấy là vợ bác Thái, anh bà con với ba mình ngày xưa. Bác hiện sống với con gái tên Thương. Bác Thy hỏi han mình nhiều, kể về những chuyện ngày xưa mấy mươi năm...nhưng có vẻ nhiều khổ đau trong quá khứ hơn là hạnh phúc. Mình có nhắc bác hãy đi chùa thường xuyên. Bác bảo sẽ cố nhưng bác hơi bận. Bác rất thương các con của bác, anh Thuỵ, Thuyết và đặc biệt chị Thanh. Bác có kể bác làm 7 ngày 1 tuần để giúp thêm cho con cháu và chị Thanh. Mình rất thương chị Thanh cũng như hai anh. Mình có làm lễ an vị Phật cho nhà bác Thy. Mình rất thương bác Thy.
Mình lại tham dự khoá tu trên chùa Pháp Vũ để tu tập và học hỏi với ôn Phước Tịnh và Tâm Hạnh. Một vị là giỏi về Phật Giáo bắc truyền, một vị giỏi về nam truyền. Thầy Tâm Hạnh có dẫn một đệ tử người Mỹ trắng về. Mình ngưỡng mộ khả năng hướng dẫn và hoá độ cho người Mỹ của thầy Tâm Hạnh. Không dễ gì...
Mùa thu 2014 mình có vào Đại học Mỹ lấy vài lớp học. Mình qua Mỹ đầu xuân 2013 và có tăng cường tiếng Anh để đến cuối 2014 thì vào Đại học. Mình rất vui khi làm quen với các bạn Mỹ và sinh viên quốc tế. Mình rất thích không khí học tập xứ này. Mình cảm thấy may mắn và tri ân cuộc đời đã tạo những duyên lành cho mình tu tập và học hành. 
                                         Lớp học Về Kĩ Thuật và Nghệ Thuật Thuyết Giảng
                                       Sinh viên Mỹ gác chân lên bàn ngồi học rất thoải mái

Mình có lên chùa Cát Trắng tu học với thầy Tâm Thiện. Thầy ấy đã lấy tiến sĩ Phật Học ở Đại Học Tây Lai. Ở chùa, thầy dạy cho hàng trăm người Mỹ, có một số đã quy y với thầy. Mình có xin thầy Tâm Thiện kiếm ai cho mình chiếc xe cũ để đi học. Sau đó thì thầy xin được từ cô Thư chú Đức. Mình rất tri ân thầy Tâm Thiện và gia đình cô Thư chú Đức. Trong khoá tu này mình có gặp thầy Hạnh Tuấn, người đã học thạc sĩ ở Harvard. Ôn thông thái, rất hiền và đức độ. Mình cũng muốn học hỏi từ ôn.
       Thầy Tâm Thiện (áo nâu bên phải), một thầy rất giỏi đã lấy tiến sĩ Phật Học ở Đại Học Tây Lai. Thầy có giảng dạy ở chùa cho hàng trăm người Mỹ.
Mình cũng muốn đưa Phật Giáo vào thế giới này. Tất cả mới chỉ là ước mơ. Có vẻ cũng không dễ gì vì Đạo Phật mới chỉ có ít người biết đến. Làm sao để đưa Phật Giáo vào xứ này đây? Mình hài lòng với những nỗ lực tu và học của chính mình. Mình có đức tin rằng mình sẽ có thể triển khai Phật Giáo ra nước Mỹ.
Mình vẫn chưa có thẻ xanh trong khi thầy Pháp Hảo qua sau mình nửa năm đã có. Mình cũng buồn khổ và sốt ruột vì giấy tờ...Nói đến đây mình rất tri ân thầy Pháp Tâm đã giúp mình hết lòng về giấy tờ không mảy may toan tính.
Thế là hết một năm 2014. Đây là năm thứ 2 mình sống ở nước Mỹ.













































Read More »

Linh Cảm Trong Đường Tu

  Khi tu tập, thỉnh thoảng mình có những linh cảm không dùng ý mà hiểu được. Năm ngoái, khi giở những lá thư của thiền sinh ra đọc, tự dưng, trong số khá nhiều thư, mình lấy máy ảnh chụp một lá thư của bạn Hiếu vì thấy nhớ. Sau đó không lâu bạn ấy qua đời!

http://thayphapcan.blogspot.com/2014/02/gui-hieu-ta-van-con-en-i-thong- dong.html

  Một chuyện nữa là mình có viết nhạc tặng thầy mình, thiền sư Nhất Hạnh, đã 5-7 năm rồi. Chuyện chỉ thế thôi. Bỗng dưng đầu năm này (tại sao không phải là năm trước, hay năm trước nữa?) mình lại có ý muốn thu lại bản nhạc ấy. Mình đã tự dùng guitar, tự hát và thâu âm. Cả 2 bài ấy là bài Thầy Ơi:

http://thayphapcan.blogspot.com/2014/01/thay-oi.html

và Người Về Đây Học Tiếng Nói Con Người:

http://thayphapcan.blogspot.com/2014/01/nguoi-ve-ay-hoc-tieng-noi-con- nguoi.html

Sau đó mình gửi lên Blog. Xem lại Blog thì thấy là đầu năm nay, tháng 1-2014. Tháng rồi thầy mình đã bệnh nặng, phải vào nhà thương bên Pháp. Lẽ nào, thầy ơi…
Read More »

Thư Thứ 2 Bạn Bích gửi thầy

THƯ GỬI THẦY 

Hà Nội, ngày 4, tháng 12, năm 2014

Thân gửi thầy, 

 “ Thầy ơi! ” đã lâu lắm rồi con mới được gọi hai tiếng thân thương ấy. Con hư quá, con nhận được thư của thầy được một thời gian mà bây giờ mới hồi âm lại, chắc thầy mong thư của con lắm. Lần cuối cùng con gặp thầy là lần thầy tổ chức sinh nhật trước khi thầy bay sang Mỹ. Dù cách xa thầy nhưng con vẫn luôn cập nhập thông tin của thầy qua facebook. Có lẽ cũng đã được gần 2 năm kể từ lần gặp cuối cùng đó rồi thầy nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá! Con nhớ lại những ngày tháng tu tập có sự dìu dắt của thầy, đó thực sự là những kỹ niệm đẹp nhất trong đời con. Dù không còn được tu tập thường xuyên như trước nhưng con vẫn kết bạn với rất nhiều anh chị bạn bè trong gia đình tâm linh ở Côn Sơn. Con đã thực sự cảm nhận được năng lượng tu tập từ một tăng đoàn là như thế nào.

Sau ngày thầy đi, con vẫn kiên trì tham gia các khóa tu ở Côn Sơn 1 thời gian ngắn sau đó và khóa tu ở chùa Bồ Đề do sư cô Lĩnh Nghiêm tổ chức. Nhưng từ ra Tết âm lịch vừa qua thì mọi hoạt động sinh hoạt tâm linh của con có phần khá trầm. Một phần do công việc một phần số lượng các khóa tu tổ chức ít hơn trước.



Ah, có lẽ thầy nóng lòng muốn biết tình của con lắm thầy nhỉ? Con ra trường rồi, hy vọng thầy còn nhớ trường con theo học, thầy vẫn nổi tiếng là có trí nhớ khá ‘‘siêu phàm’’ mà lị. Nếu chẳng may thầy không nhớ thì chắc đọc thư xong thầy sẽ nhớ thôi, con học trường Học viện Nông nghiệp thầy ạ! Thật may mắn vì con tốt nghiệp loại Giỏi, con cũng chỉ mới nhận bằng hôm 25/11 vừa đây thôi. Tháng 11 con thi Toeic, kết quả là 745 – một kết quả không tồi đối với con. Nhìn chung mọi việc đều rất tôt, còn tình hình công việc thì con vẫn đang trọ ở trường, mặc dù đã có điều kiện thuận lợi nhưng con vẫn chưa nghĩ đến việc đi xin việc. Vì cuối tháng trước con mới apply 1 học bổng master học tại Đài Loan, con đang chờ kết quả. Hy vọng sẽ có tin mừng vào cuối tháng 12. Hôm trước con đọc 1 bài viết trên trang trang face đệ tử thầy Pháp Cẩn mà con cũng thấy hơi trách mình vì năng lực chưa cao nên chưa thể sang thăm thầy bên Mỹ được. Nhưng con sẽ cố gắng! Đó là tình hình học tập và công việc, còn về sức khỏe thì đợt đầu năm con bị ốm phải về nhà điều trị 3 tháng, nhưng bay giờ con đã khỏe lại. Thầy đừng lo lắng! Còn về chuyện tình cảm??? Con cũng không biết có nên kể thầy nghe nữa không nữa? Nhưng thôi, con cứ kể thầy nhé! Đối với con chuyện yêu cũng là một cách thực tập theo đạo Bụt. Những lần tu tập với thầy ở Côn Sơn con đang có tình cảm với một người, sau đó thì con chia tay. Hiện nay con đang quen một người mới. Con vẫn làm theo những lời thầy căn dặn: “Trái tim của con phải chia thành nhiều ngăn khác nhau, 1 ngăn cho cha, 1 ngăn cho mẹ, 1 ngăn cho anh chị, 1 ngăn cho cho bạn bè, 1 ngăn cho người thương con và con cũng luôn dành một ngăn để yêu thương những gì xung quanh con: yêu bà mẹ thiên nhiên, yêu những số phận bất hạnh,...”. Và tất nhiên con cũng đang thực tập cách yêu thương trong chánh niệm. Con cũng cố gắng đặt 4 yếu tố từ, bi , hỷ, xả trong tình yêu.

 Nếu so với lần viết thư trước thì sự an lạc của con giảm sút rất nhiều, nhưng con vẫn cố gắng theo dõi và an trú vào hơi thở nhiều nhất có thể. Lúc đợi xe bus hay chờ đèn đỏ trên đường, lúc con thấy bất an, lúc con đau mỏi, con vẫn theo dõi hơi thở vào ra, rất thần kỳ. Con cũng dạy phương pháp này cho người con thương, anh cũng thực tập theo lúc lái xe và cũng thấy nó có tác dụng rất nhiều. Nhưng thời gian con quán chiếu hơi thở không nhiều trong một ngày, có lẽ vì vậy mà năng lượng tu tập của con ngày một thấp, con nhận thấy rõ được việc này từ mấy tháng gần đây. Lúc rảnh, con lại tranh thủ nghe những bài thiền ca hay những bài giảng pháp của Sư Ông, con rất thích nghe bài Uyên nguyện của Sư Ông thầy ạ! Con vẫn cố gắng làm giàu năng lượng tu tập khiêm tốn đó nhưng lại thiếu một tăng đoàn nâng đỡ và trợ giúp. Con mong muốn biết mấy được thực tập dưới sự dìu dắt của thầy. Con vẫn tiếp xúc với Bụt, với Sư Ông qua các bài viết trên facebook, hoặc bài viết của thầy, sư cô Lĩnh Nghiêm, thầy Pháp Vĩnh hay của những anh chị bạn bè trong gia đình tâm linh như chị Phượng. Mỗi lần đọc những bài viết đó, con cảm thấy tâm thanh tịnh hơn, lại thấy Bụt thật gần với con. Mấy tháng gần đây con cũng thấy trong mình có những chuyển biến mạnh mẽ. Phải kể đến đó là cách suy nghĩ, tính cách, hành động và lời nói. 

Suy nghĩ thì thực ra nó đã thay đổi rất nhiều từ những lần tu tập với thầy. Con luôn luôn thấy mình may mắn và hạnh phúc, lúc gặp điều không tôt con luôn cố gắng tìm những yếu tố hạnh phúc trong đó, và vì vậy cảm giác khó chịu qua rất nhanh. Trước kia con hay bị những điều đã qua trong quá khứ hay những lo lắng ở tương lai lui tới làm phiền, con đã đau khổ rất nhiều mà không hề nhận ra điều đó. Nhưng bây giờ mỗi lần những suy nghĩ đó kéo đến tâm trí con, con cũng đã nhận diện chúng một phần. Thầy ơi, chỉ cần nhận diện chúng đang hiện hữu trong tâm mình mà không cần làm gì đúng không ạ? Lúc mới đầu sau khi con nhận diện chúng con thường hay chạy trốn chúng bằng những suy nghĩ khác, nhưng bây giờ sau khi nhận diện, con chỉ mỉm cười với chúng. Con cũng không biết làm vậy có đúng không nữa?

 Thi thoảng cũng có vài người làm cho con giận, làm khổ tâm con lắm, nhưng nhờ thực tập phép quán chiếu nên con đã có khả năng nhận diện những đau khổ ấy, lúc đó con không nói hay làm gì cả. Bởi theo lời thầy dạy, giây phút đó mọi hành động lời nói của con đều là do cơn giận đem đến, nếu con hành xử như vậy sẽ gây ra nhiều đổ vỡ không đáng có. Tâm con cũng nhờ vậy mà rộng hơn nhiều. Ngày trước con hay để bụng những chuyện vặt vãnh, nhưng giờ thì ít hơn rồi, con có giận ai thì cũng chỉ một lúc hoặc cùng lắm là 1- 2 ngày là lại bình thường mối quan hệ ngay. Con thấy tâm mình thật thoải mái vì gỡ bỏ được những điều đó. Có lẽ bởi vậy mà tính cách của con cũng có ít nhiều thay đổi!

Còn về hành động thì con đã biết thực tập nói lời ái ngữ, trước con không tốt, nhiều khi còn có những xung đột về trong giao tiếp. Nhưng giờ thì có vẻ đỡ hơn trước rất nhiều, nếu trước có ai đó trêu hoăc nói điều không tốt là con sẽ không ngần ngại phản kháng lại luôn, nhưng bây giờ con chỉ cười trừ thôi. Con cũng không biết đó có phải là cách thực tập nói lời ái ngữ không. Thi thoảng con cũng hay khen mọi người lắm. Nhưng đó tuyệt đối không phải là lời nịnh bợ, con chỉ nghĩ là khi có ai đó khen con con thấy rất vui nên con tặng niềm vui cho mọi người thông qua những lời khen đó thôi.

Con vẫn nhớ lời thầy dạy phải yêu thương bà mẹ thiên nhiên. Mỗi lần đi chợ, con đều mang một cái túi to để đựng đồ, hạn chế tối đa sử dụng túi bóng và sử dụng lại túi bóng còn sạch. Nhớ lại năm ngoái con phải ăn cơm bụi, lần nào đi mua cơm, con đều mang theo cái hộp để đựng đồ ăn, vừa đảm bảo sức khỏe vừa bảo vệ môi trường, ước tính con có thể tiết kiệm gần 500 cái hộp xốp trong 1 năm. Con cũng động viên các em cùng phòng làm như vậy. Trước thì con cũng tiết kiệm trong sử dụng nước và giấy vệ sinh, nhưng dạo gần đây hình như con đã quên mất thực tập việc này rồi thầy ạ. Hôm nay viết thư cho thầy con mới nhớ. Con sẽ thực tập lại ngay!

Bên cạnh những việc con thực tập theo trong đời sống hàng ngày thì con cũng nhận thấy trong mình còn rất nhiều yếu kém, điển hình là việc “sống vội”. Con thường xuyên đi bộ một cách rất vội vàng, chen lấn lên xe bus, ăn vội và dường như con ít chánh niệm khi con đang làm công việc hàng ngày. Đôi khi con nhận ra sự vội vàng, con liền theo dõi hơi thở và làm công việc đó trong chánh niệm nhưng nhiều lúc con bị nó lôi kéo đi mà không còn nhận ra được sự tồn tại trong con. Có lúc con đã có ước muốn mãnh liệt được sống trong tăng đoàn như các sư thầy, sư cô.

Con còn nhớ lần pháp thoại đầu tiên với thầy dưới giàn hoa giấy ở Côn Sơn, con đã hỏi thầy “ Làm thế nào đề chế tác khổ đau thành hạnh phúc”. Thầy vẫn chưa trả lời câu hỏi đó của con, nhưng dường như con đã tìm được đáp án của câu hỏi đó rồi. Theo như những điều con giác ngộ thì: Khổ đau và hạnh phúc luôn luôn đi cùng nhau, giống như ngày và đêm, giống như bông hoa sen đẹp thơm và bùn hôi tanh. Không có cái này thì sẽ không có cái kia. Có khổ đau thì chúng ta mới nhận diện được hạnh phúc. Muốn có hạnh phúc thì ta phải nhận diện những khổ đau đang hiện hữu trong ta. Khi nhận diện rồi thì chỉ cần mỉm cười thôi, biết là khổ đau đang ghé thăm mình, nhưng sẽ không lâu đâu. Con làm vậy có đúng không ạ? Bởi vậy bây giờ con không còn sợ khổ đau như trước nữa. Nhớ lại lúc con ốm ở bệnh viện, mặc dù vết thương rất đau đớn nhưng con lại thấy hạnh phúc vô cùng, bởi con có bàn tay chăm sóc của mẹ, con thấy con thật may mắn khi vẫn còn có mẹ ở bên, nhận diện được hạnh phúc đó đã giúp con vượt qua sự đau đớn.

Đã có lúc con tưởng đi tu là hạnh phúc, lúc nào con nhìn các sư thầy sư cô đều có thật nhiều hạnh phúc. Và con cũng từng có một khát khao cháy bỏng được đi tu như thầy, được rời xa cuộc sống nhiều tham sân si và nương vào Bụt. Nhưng giờ con biết người tu cũng có có nhiều niềm đau nỗi khổ lắm. Không phải ai cũng có duyên với cửa Phật, con thấy mình thật nhiều ân phước mới được tiếp xúc với đạo Bụt từ lúc còn trẻ. Và không phải cứ xuống tóc mới là tu, ta cũng có thể tu ở chính trong cuộc sống hàng ngày, chỉ cần trong tâm luôn một lòng hướng về Bụt.

Lần thầy quy y cho con, thầy có dặn ít nhất 3 tháng phải đọc Tam quy Ngũ giới một lần. Ấy vậy mà chỉ lần nào đi tu con mới đọc, con cũng không biết là bây giờ con có còn được gọi là một Phật tử không nữa? Trong năm giới thầy trao truyền, con vẫn kiên trì giữ giới sát sinh, tà dâm và trộm cắp và hạn chế nói dối cũng như dùng chất say. Thú thực thì thi thoảng con cũng có nhỡ tay sát hại vài con côn trùng, nhưng đều là do vô tình. Con sẽ cố gắng giữ cả năm giới theo lời Bụt dạy, bởi con biết đó các điều kiện để có

Thư cũng dài rồi, con xin dừng tại đây thôi. Con rất mong được gặp thầy vào một ngày gần đây! Bao giờ thầy Việt Nam nhất định con sẽ vào Nam chơi với thầy một chuyến. Con nhớ và yêu thầy – người cha tâm linh của con nhiều lắm!
Read More »

Nunsense- a Nice Play

                                                         Phap Can

    I have lived in the U.S. for about two years, yet this is the first time I enjoy a play. In Seminole State College Fine arts Theatre, at 7:30 p.m. on Thursday, October 9, 2014, Nunsense takes place during about two hours. I am impressed by a group of seven Catholic nuns who perform beautifully. I still wonder how nuns can perform  as marvelously as professional artists.

    Dan Goggin, the playwright, “came to New York from Alma, Michigan to study as a singer.” “He began writing while appearing in a comic folk-duo called The Saxons. The first show he wrote the music for was Hark. In 1986 Goggin received the Outer Critics’ Circle Awards given to Nunsense for Best Musical, Best Book, and Best Music. Nunsense, in addition to running 10 years in New York City, has now run in thousands of theatres around the world.”

    Before going there, I have to call for reservation. Nobody answers me, but they later call back to confirm. I arrive alone at 7:00 p.m. to purchase $10.00 one ticket. Luckily, I am a current student with Mr. Eric Craft- the technical director of this play- as my professor, so I do not have to pay for my ticket. My reserved seat is 104, the first row of section B, which I can see and hear clearly. It is good for a new international student like me, who cannot really understand American arts well. 

    There are about one hundred and fifty people in attendance. I recognize a girl who is my classmate, too. First, a few nuns come from the entrance. They are both white and colour, yet young and friendly. They come to the audience area to have polite and short conversations such as how are you, where are you from, how do you feel tonight? please raise your hand if you are Catholic, etc. I am learning Introduction to Oral Communication class, so I know they are investigating audience to adapt before their speech. Also, they use eyes contact, voice contact to audience that make audience feel involved and friendly. Then one nun invites us to make a specific action to welcome Reverend Mother, Katie Lawrie, who comes in a few minutes. A music band is after the stage. Reverend Mother comes! She is about thirty-five years old, but she seems to be respected by other nuns. After the introduction, the play starts. 

    I have not had enough Western and Catholic culture to really enjoy the play. Sometimes, I have to guess situations. However, I see the professionalism in Nunsense. Seven nuns perform excellent. They use postures, gestures and movements to emphasize what they tell, discuss, ask, sing, dance, and even sleep. The audience applauds from time to time. Reverend Mother once says, “You don’t need to applaud continuously.” The music is harmonious for the scene. The light is suitable, also. 

    The audience shows good manners. Although only more than ten audience are Catholic, the audience is interested in enjoying. They do not make noise. Nobody talks. Sometimes, a person drinks water, but in silence. The play has stopped for fifteen minutes, so the audience can buy something to drink, to wash their face, or to donate.

    The play started again and then finished. All the nuns go to the gate to say goodbye to audience. I could see clearly Reverend Mother: ageless, humane, confident, and very nice so that I amusingly ask her, “Why don’t you join a beauty contest?” She laughs. I also ask to take photos with  the nuns. All nuns, with smiles, manifest peace and joy. They reveal a special kind of freedom, a special kind of happiness that may transcend the secular happiness and freedom.

    Because it is the first time I observe a western play in the U. S., I do not experience other western plays to compare. Nonetheless, Nunsense makes me happy, for the nuns perform excellently. The music is live; the light is well-adjusted; the audience is excited, which support Nunsense to present wonderfully. Both the cast and the crew have worked hard to collaborate with each other in order to show a perfect play. It is a relaxed night! I would like to thank to professor Eric Craft, who gave me permission to join the useful play. I also thank to Mrs. Ann McGee, the president, who may silently support the play so that it can present here in our college. For me, I am grateful to learn western arts such as what Nunsense represents at Seminole State College. 

Seven nuns are performing beautifully…

I am taking photos with friendly nuns.

Works Cited
Nunsense. Dan Goggin. Dir. George Colangelo. Seminole State College Fine Arts                        Theatre, Lake Mary, Florida. 9 Oct. 2014. Performance.
Seminole State College. Nunsense. Lake Mary, Florida: Seminole State College, 2014.           Print.
Read More »

Thơ của Trang Líu Lo

Một thoáng đã đi qua
Chặng đường dài để nhớ
Những khuôn mặt thân quen
Nở nụ cười rạng rỡ.
Trong giây phút này đây
Con ngồi yên lắng lại
Sự có mặt trong con
Lạy Bụt và lạy Tổ
Con kính bạch Sư Ông
Sư Cô và sư Thầy \
Cùng các bạn đồng tu
Đang có mặt nơi đây
Hiện tại đẹp tuyệt vời.
 Biển Đông đang gợi sóng
Hay lòng con dữ hơn
Con nguyện xin trở về
Nhận diện và chuyển hóa.
Con quyết tâm làm mới
Sám hối điều đã qua
Quá khứ đã xa rồi
Con xin nguyện hành xả.
Tương lai còn chưa tới
Gắng không đi vòng quanh
Con đã về đã tới
Tiếp xúc trọn nơi này.
 Mùi lúa chín thoáng đưa
 Chim ca hát trên cành
 Hơi thở dài nhẹ nhõm
Dạ vâng ạ thật đúng
Tâm bình an vô sự
Mọi chuyện thật sáng ngời.
Một nụ cười xin hé
Gửi tặng bạn đồng tu
Hai Thầy trên nước Mĩ
 Giờ này nhớ cố hương?










Read More »

Thư của bạn Bích - Thiền sinh khóa tu THU ĐẸP ĐÃ VỀ RỒI 2



                                            Hà Nội, ngày 22, tháng 11, năm 2012

Thưa thầy!

Con viết thư này gửi thầy là lúc con vừa đọc xong bài viết “ MÃI MÃI KỲ DIỆU” của thầy trên facebook. Con không giống như nhân vật chính trong bức thư được lập kỷ lục 7 lần tham gia khóa tu đâu thầy ạ! Con chỉ mới tham gia được 4 khóa thôi! Đọc những dòng thầy viết trong lòng con vẫn thầm ao ước biết đâu thầy nhớ tới con, và tên con sẽ được xướng lên trong những dòng chữ ấy thầy ạ! Nhưng điều ao ước này đã nhanh chóng phải nhường chỗ cho cảm giác lo lắng, sợ hãi khi con thấy thầy nhắc tới trong tương lai thầy sẽ dừng tổ chức các khóa tu.Con thấy có những giọt nước thầy ạ! Con không biết! Nhưng lúc này con mới biết thầy có vị trí như thế nào trong con. Con không ngăn được nước, con thấy cảm giác này ,tâm trạng này và những giọt nước này giống hệt cảm giác , tâm trạng, những giọt nước khi con trở về từ khóa tu“ THU ĐẸP ĐÃ VỀ RỒI 2” . Khóa tu ấy con đã nghĩ về mẹ, về công sinh thành và nuôi nấng cuả mẹ, về những muộn phiền khổ đau mà con đã vô tình mang đến cho mẹ và đặc biệt là cảm giác 1 ngày nào đó con sẽ mất mẹ. Bây giờ thì những giọt nước này có lẽ xuất phát từ sự sợ hãi, lo sợ khi 1 ngày nào đó con không còn được gặp thầy và các bạn đồng tu. Ngộ thầy nhỉ ,tự nhiên lại so sánh giữa thầy và mẹ con. Nhưng thực ra con coi thầy giống như mẹ con vậy, thầy là người đã khơi nguồn tâm linh trong con, giúp con nuôi nấng nguồn tâm linh đó.
Đã mấy lần từ khóa tu về con định viết thư gửi thầy tâm sự với thầy về những chuyển biến trong con khi đến với khóa tu, nhưng nhiều lý do và phần ngại ngần nên con lại dừng ý định đó lại. Nhưng lần này thì có lẽ con phải cảm ơn những giọt nước thầy ạ, chính giọt nước là nguồn động lực để con viết nên những suy nghĩ này.



Khóa tu “ MÙA SEN NỞ 1”:
Con - ngồi chờ thầy trước cổng đền Côn Sơn cùng 1 người, chờ gần nửa tiếng, chúng con bảo nhau: “Không khéo vụ này bị lừa rồi! Chờ đúng thêm 15p nữa mà không thấy có người ra đón, chúng ta ra bắt xe về Hà Nội, coi như đi mất công 1 buổi”. Thầy mặc áo nâu bước ra từ ô tô,vẫy gọi chúng con từ xa, con sẽ mãi không quên hình ảnh thầy lúc đó, rất đực biệt àm không tìm được lý do vì sao. Như có phao cứu sinh chúng con sung sướng chạy về phía thầy! Oách thật! Có cả xe ô tô đến đón! Trên xe thầy hỏi chuyện chúng con,con cũng không ngờ thầy có thể nhớ tên của chúng con, rồi trường chúng con học trong khi mà khóa tu lần đó có hơn 100 người. Câu chuyện đầu tiên của con về thầy được mở đầu như theses thầy ạ!
Con - đã từng được tham gia thiền ăn 1 lần cũng chính tại Chùa Sủi trong 1 lần công quả, lần đó con chẳng thể nào thích cái cảm giác ăn trong yên nặng, rồi thì ăn chậm không phát ra tiếng động rồi thì cảm nhận sâu sắc hương vị của thức ăn. Vậy mà ngay khi tham thiền ăn ở khóa tu con đã bắt đầu cảm nhận được lợi lạc mang lại từ thiền ăn, và cho đến bây giờ trừ những lúc con ăn cùng gia đình và bạn bè  thì những lúc con ngồi ăn 1 mình con đều cố gắng thiền tập mặc dù hiệu quả không cao như ở trong khóa tu thầy ạ!
Thầy – một thầy tu biết chơi ghi-ta- thầy lại còn hát rất hay. Thầy ơi, làm sao con quên được hình ảnh thầy ngồi chơi đàn hát ru chúng con trong buổi thiền buông thư thứ 2 của khóa tu. Từ lúc con nhận thức đên giờ thì thầy là người đầu tiên hát ru con ngủ thầy ạ, có thể khi con còn bé mẹ con đã từng hát ru con,nhưng lúc con không chưa thể biết và cũng chưa thể cảm nhận thế nào là hát ru. Con cũng sẽ chẳng bao giờ quên hình ảnh những giọt mồ hôi tròn chảy dài trên trán thầy và cả hình ảnh thầy lấy tà áo thấm từng giọt, con đã từng ước gì mình là tà áo thầy để được lau những giọt mồ hôi tròn đấy. Con thấy thầy cực quá, con sẽ tu tập thật tốt để những giọt mồ hôi của thầy không phải là vô ích.
Con- vẫn nghĩ mình mạnh dạn lắm cơ, chém gió cũng mạnh lắm cơ, vậy mà trước thầy con thấy mình nhỏ bé lắm, miệng con cứ câm như hến ý. Rồi còn luống ca luống cuống nói nhầm: chế tác khổ đau thành hạnh phúc – “chế tác hạnh phúc thành khổ đau”. Để cả nhà mình được 1 trận cười.
Con- một người thích làm thì làm, không thích thì có chết cũng không làm, không cần quan tâm tới gì hết- nhưng lần đầu tiên con làm 1 việc trái ý mình mà không hề mang chút hậm hực, bực tức trong tâm, Khóa tu lần ấy diễn ra 3 ngày 29,30,1. Con lại bị trùng lịch đi tình nguyện dưới Hà Nội, con xin anh đội trưởng ,anh chỉ cho nghỉ hết đúng ngày 30, tối 30 là phải có mặt tại Hà Nội. Ôi! Con cũng chẳng biết mình đã đấu tranh bao nhiêu khi đưa ra quyết định về trường hay ở lại. Nhưng con đã quyết định vê trường thầy ạ, vì nếu con không về thì anh em trong đội sẽ phải làm việc thay con và con sẽ trở thành nguời thất hứa. Và thế là con đã dừng khóa tu để về trường. Đây có lẽ alf chuyển biến đầu tiên trong chính con người con, đã biết suy nghĩ đến mọi người. Trên đường về mà con cứ nước cứ chảy thầy ạ! May mà con ngồi 1 mình 1 hàng ghế không thì người ngồi cạnh sẽ thấy con kỳ lắm thầy nhỉ?

Khóa tu MÙA SEN NỞ 2:
Thầy gọi điện báo cho con thông tin về khóa tu, thầy con tìm cho con 1 người bạn đi đường nữa. Con không biết nhưng chưa có lần nào con đi mà không có bạn đồng hành. Bạn ấy và con đi bằng xe máy, đường đông xe máy lại đi phóng. Con lo lắm nhưng cuối cùng thì đã đến khóa tu an toàn.
Khóa tu lần này trùng vào tháng 7- tháng Vu Lan báo hiếu. Thầy và sư cô Huyền Dung giảng về hiếu hạnh, con lại thấy nước . Nhiều cảm xúc xen lẫn lắm thầy ạ! Nhưng con chỉ có thể nói lúc đó “Con yêu mẹ của con”! Con thấy mình là đứa con hư, làm mẹ tức giận, lo lắng, buồn phiền nhiều lắm. Và con xúc động nhất là khi thầy bắt nhịp bài hát “ Bông hồng cài áo” , trong cả khóa tu lần nào hát là con cũng thấy có nước trên khóe mắt, mà không sao kìm được.
Con chợt nhớ ra hình như lâu lắm rồi không gọi về cho mẹ. Ngay sau khi buổi tối thiền kết thúc, con gọi ngay về cho mẹ. Nhưng mẹ con giận không nghe máy, mẹ nói : “tao có là mẹ của mày đâu, đi biệt tăm biệt tích mấy tuần đến gọi một cú điện thoại cũng không có”. Lần đầu tiên kể từ khi con học xa nhà , mẹ con lại giận. Lúc đấy con sợ vô cùng, con chỉ mong muốn chiều mai đến ngay để con được về với mẹ, để xóa bỏ “giận” trong mẹ. Nếu không đến với khóa tu chắc con sẽ chẳng để tâm đến chuyện mẹ giận lắm đâu thầy ạ, đằng nào thì con cũng định khoảng mấy hốm sau khi kết thúc khóa tu con sẽ về nhà, lúc đấy“chữa giận” cho mẹ cũng được. Nhưng trong lúc đó con đã quyết định ngay ngày mai phải về với mẹ. Nhưng khi khóa tu kết thúc cũng là muộn rồi, con băn khoăn không biết còn xe về nhà không, liền nhắn tin hỏi chị gái, thế là 10 phút sau mẹ con gọi điện- lần đầu mẹ chủ động gọi cho con- con vừa vui vừa sợ,mẹ cấm con không được về vì trời lúc đó đã muộn lắm rồi. Cũng vì 1 phần trong túi hết sạch tiền và cũng vì muộn nên con đã hoãn sang ngày hôm sau về. Tối hôm đó con về tới trường, sau khi về trường, chẳng hiểu sao con cứ đạp xe hết đường nay sang đường khác, nước lại chảy, chảy mãi, con chỉ nhớ là phải rất lâu mới hết nước chảy. Con đã gọi điện xin lỗi mẹ thầy ạ! Mẹ mắng con mấy câu, nhưng con biết lúc đó mẹ hết giận con và có khi mẹ còn vui trong lòng ấy chứ. Nếu không đến với khóa tu chắc con sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được tình mẹ con sâu sắc đến thế , và biết trân quý tình cảm thiêng liêng cao cả này.
Con- đã gặp một người có hoàn cảnh bất hạnh, không may mắn, bị dòng đời xô đẩy. Nhưng con đã trở thành người được chị tin tưởng chia sẻ mọi nỗi buồn. Con đã gần thức trắng đêm đó giúp chị thực tập thiền buông thư, chị đã ngủ được mà không cần dùng đến thuốc ngủ. Dù mới chỉ nghe thầy và thầy Pháp Hảo hướng dẫn 2 lần, mà lần nào con cũng ngủ quên và con cũng chưa lần nào áp dụng được. Ấy vậy mà con  lại giúp chị thiền buông thư thành công, con vui lắm thầy ạ! Hôm sau , con thấy chị trong 1 tâm trạng hoàn toàn mới, vui vẻ,cởi mở con thấy hạnh phúc – hạnh phúc từ chính trong tâm con.
Con- khóa tu trước đó con đã trốn chạy tình yêu của 1 người, đến khóa tu để cố tìm cách quên 1 người. Nhưng lần này con tâm con đã sáng, sau khóa tu con có động lực để nối lại và duy trì tình cảm đó, con cũng đã bắt đầu xây dựng 1 tình yêu chánh niệm.
Khóa tu “THU ĐẸP ĐÃ VỀ RỒI 2” :

Con- bạn đồng hành của con lần này là người bạn vừa mất đi người thân, con không có cách nào hay bất cứ từ ngữ có thế an ủi, làm vơi bớt sự đau khổ của bạn. Con thấy sự đau khổ của bạn con cũng chính là sự đau khổ của con. Nhưng nhờ có khóa tu thì khổ đau đấy đã chuyển hóa được phần nào, con nhận thấy bạn con đã có những suy nghĩ tích cực hơn. Và con phát hiện ra rằng mình phải trân quý những gì mình đang có, rằng nguời thân là thứ tài sản quý báu nhất. Đừng để khi mất rồi mới biêt trân quý nó!

Ah! Khóa tu này rất đặc biệt với con thầy ạ! Đặc biệt trong ẩm thực, trong âm nhạc. Con được ăn nhiều món ăn chay rất ngon và cũng không quên học cách nấu nữa. Con được dự sinh nhật thầy Pháp Sa và được dự buổi lễ ra mắt album đàu tay của thầy! Tất cả thật tuyệt vời, tình cảm thầy trò của thầy và thầy Pháp Sa thật sâu đậm. Con cũng được tiếp xúc nhiều hơn với thày Pháp Sa , dù chỉ bằng tuổi con nhưng thầy thật đáng khâm phục.

Ah! Con nhớ rồi! Sẽ thật là thiếu sót nếu không kể đến thầy Pháp Tụ. Mới đầu con ghét thầy ấy lắm, thầy toàn chọc thầy thôi ah! Nhưng sau trò chuyện và nghe thầy giảng pháp con đã thay đổi cách nhìn nhận về thầy, thầy có rất nhiều điều để con học tập.

Khóa tu “NHỮNG CÁNH MAI MÙA ĐÔNG”

Con chỉ nhận ra ý nghĩa của tên khóa tu khi nghe thầy giải thích. Tên thật hay thầy ạ! Lần này con có 2 bạn đồng hành, con nhận ra rằng hầu như khi mọi người buồn mọi người tìm đến khóa tu, nhưng ngay cả khi con không buồn, vui vẻ con cũng vẫn tìm đến với khóa tu để tăng niềm vui đó lên và chia sẻ chúng với mọi người. Khóa tu này con chỉ tham gia được hơn 1 ngày thôi thầy ạ! Vì con phải về đi dạy cho các bạn học sinh của con chuẩn bị ôn thi giữa kỳ I, sáng hôm thầy cũng cá bạn leo núi con không tham gia được và còn bỏ lỡ buổi chia sẽ của cô Dung về nghệ thuật kinh doanh nữa.

Khóa tu tuy ngắn nhưng cũng có rất nhiều điểm đáng nhớ, con đã bắt đầu thực tập thiền rồi thầy ạ, ít nhất là tâm con không chạy lung tung như mọi lần. Con cũng đã bắt đầu thực tập thiền trong đời sống hàng ngày, sáng thức dạy con tập đọc thần chú, lúc ngồi chờ xe bus con đã ngồi quan sát được hơi thở rồi ạ, rồi con còn học cách nói lời ái ngữ nữa. Và quan trọng hơn cả con đã thay đổi chính con người con, trước con nhỏ nhen ,ích kỷ, tính toán hay chính là bị tham ,sân,si, bây giờ con đã nhận diện được chúng và bắt đầu chuyển hóa. Con đang đi tìm lời giả cho câu hỏi: LÀM THẾ NÀO ĐỂ CHUYỂN HÓA KHỔ ĐAU THÀNH HẠNH PHÚC” thầy ạ!
Con cảm ơn thầy rất nhiều! Con thấy mình thật may mắn khi được có cơ duyên gặp thầy và nhờ có thầy mà con được tu cùng các bạn đồng tu. Thầy ơi! Dù các bạn khác gặp thầy 1 lần rồi đi chưa trở lại nhưng thầy đừng buồn ! Vì vẫn còn có con và nhiều bạn đồng tu khác sẽ trở về bên thầy, thầy đừng bỏ chúng con! Con sợ lúc đó nước lại rơi, con sẽ khó mà có cách ngăn được thầy ạ!

 Cũng có thể thầy biết hoặc không biết con là ai, nhưng con sẽ vẫn là những đứa con của thầy ,con cần lắm bàn tay chăm sóc tâm linh của thầy, thầy ạ! Thư con viết suốt từ 11h30 là bây giờ là 2h40 sáng, có thể cách hành văn  ,sử dụng từ ngữ của con còn nhiều ngờ ngệch và đôi khi là sai lỗi chính tả. Mong thầy thông cảm! Khi thầy đọc xong lá thuw này con chỉ xin thầy vài dòng là thầy đã nhận được thư của con!

Con nguyện cầu mọi điều tốt đẹp nhất sẽ đến với thầy!

Con của thầy!
Read More »