Mình không sợ học bất cứ môn gì. Ngược lại, mình thích tất cả các môn. Đây là điều may mắn của mình.
Có những người họ không thích hay không có khả năng về một/vài môn học nào đó. Họ rất khổ sở khi phải học môn đó. Thí dụ nếu một người không thích toán hay học kém về toán. Mỗi tuần lên lớp học họ như phải chịu tra tấn môn học này. Họ cứ lạy trời thầy cô đừng kêu họ lên kiểm tra bài cũ. Ngồi học mà họ sợ hãi, chán chường lắm. Nỗi sợ ấy kéo dài tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác hình thành một vết hằn, một vết sẹo trong chiều sâu tâm thức (vết thù tâm ngựa hoang!) Điều này là bất lợi trong phát triển tâm lý của cá nhân đó trong quãng đời còn lại. Nỗi sợ hãi lớn lao ấy định hình nhân cách cá nhân không dễ gì tháo gỡ nổi. Cá nhân ấy bị nỗi sợ lớn lao ấy vô hình chi phối nhận thức. Cá nhân ấy kém tự do ý chí.
Điều này cũng đúng với những môn khác. Có người lại sợ tiếng Anh, có người sợ ngoại ngữ. Có người sợ khoa học tự nhiên như Lý, Hoá..có người sợ học thuộc lòng thơ.
Khi con người nhiều sợ hãi, áp lực, cá nhân ấy có thể bị bệnh sợ công nghệ. Thấy cái máy mới, phần mềm mới...là e dè sợ hãi không tự tin làm chủ công nghệ ấy. Đây là kinh nghiệm cá nhân mình. Ngày xưa, mình có học về ngành máy tính. Tuy sau đó không hợp chuyển ngành, nhưng nhìn chung mình thích máy tính hay công nghệ dù thích không say mê. Khi vào tu trong chùa có một số khó khăn sợ hãi...làm mình bỗng sợ công nghệ. Mình ngán mấy phần mềm mới, ngán xài máy tính. Mãi đến khoảng vài năm gần đây mình mới cảm thấy hết sợ công nghệ trở lại vì Rollins College trường mình học phá tan nỗi sợ công nghệ cho sinh viên. Họ lập IT Desk, một bàn máy tính. Mỗi khi sinh viên cần sửa hay cập nhật phần mềm gì thì đem đến bàn ấy có những chuyên gia giúp sửa miễn phí.
Chuyện sợ công nghệ mình thấy có người ngán không dám xài ngân hàng thẻ. Cũng có người ở một nước phát triển mà không chạy xe hơi, phải chạy xe máy.
Mình thấy may là mình không sợ học bất kì môn học gì. Ngược lại mình thích học tất cả các môn học. Việc học mình ở Mỹ đi vào trung đạo giữa hai bên. Bên dòng tu kín ngày xưa mình theo không chủ trương bằng cấp. Ngược lại ngoài đời thì chạy theo bằng cấp rất ráo riết. Việc học của mình mới đầu mình cũng không thiết bằng cấp gì. Mình cứ học những môn mình thích học. Rồi mình cũng giảng dạy (thiền Phật Giáo) trong những trường mình học và trong lúc dạy mình thấy kém mảng kiến thức nào thì mình học ngay những môn đó, cần thiết cho tu học hoằng pháp. Sau thời gian tăng cường tiếng Anh, mình học những môn toán để luyện tư duy logic vì mình thấy Phật Giáo chuộng tình cảm hơn tư duy logic (về lý thuyết, Đạo Phật có môn Logic do Trần Na (Dignaga) rất hay nhưng lý thuyết thì xám xịt, thực tế cộng đồng Phật Giáo hành xử bằng tình cảm chứ lý tính thấp). Tư duy logic hay sử dụng lí tính rất cần trong xã hội hiện đại. Ngoài toán, một số môn luyện logic mình có học nữa như Phương Pháp Nghiên Cứu Khoa Học (Research Methods) hay Thi Cử và Đo Lường (Tests and Measurements). Những môn này cho mình biết những kì thi Tây Phương thiết lập có thể ứng dụng cho toàn cầu như TOELF, IELTS, GRE...Đây cũng là nền tảng cho sự công bằng xã hội vì khi nhận một người vào học hay cấp học bổng, người ta căn cứ theo lý tính chứ không tình cảm; khi phán xét một người có tội hay không người ta dùng lí trí để kết luận. Đạo Phật trong thực tế căn cứ theo tình cảm mạnh hơn lý trí khi ra quyết định, đây có thể là cái yếu. Hơn nữa, trong tôn giáo, sự chủ quan một chiều rất nhiều nên mình thấy cần tư duy và hành xử khách quan, logic.
Ngoài toán, mình thích những môn khoa học tự nhiên nhưng thấy không hiệu quả cho việc hoằng pháp nên mình không học; mình chỉ học những môn có lợi cho quá trình tìm hiểu bản thân và hoằng pháp. Mình có học về Kĩ Thuật và Nghệ Thuật Nói Chuyện để việc giao tiếp hiệu quả hơn. Mình học Lịch Sử Mỹ với mong muốn biết vì sao nó thành siêu cường (trong môn này có học về Chiến Tranh Việt Nam. Xin nói thêm, có thể có 4 quốc gia mà học về chiến tranh Việt Nam đầy đủ hơn vì là các nước trực tiếp tham gia: Việt Nam, Trung Quốc, Nga, và Mỹ. Chiến tranh thuộc về chính trị nên sự tuyên truyền khá nặng, không đủ khách quan. Học về chiến tranh Việt Nam ở Đại học Mỹ có thể có khách quan nhiều hơn những nước kia vì sự tự do học thuật cao hơn nhưng nó còn lâu mới hoàn toàn khách quan). Mình học về Văn Chương Mỹ để hiểu tâm hồn người dân xứ này để việc hoằng pháp thuận lợi hơn. Mình có học về Hạnh Phúc Học (2 môn theo hai hướng tiếp cận Tâm Lý Học và Nhân Chủng Học). Mình cũng học về Phát Triển Tổ Chức (Organization Development) vì đây là cái yếu của Phật Giáo. Mình cũng học về Nhân Văn, cũng học về Xã Hội Học.
Tuy vậy, càng về sau học bổng càng ít với kiểu học không bằng cấp. Do vậy nên mình cũng phải định hướng vào một ngành để học bổng cao hơn. Thế là mình cứ đổi ngành để học bổng có nhiều. Mình có bằng A.A. về Xã Hội Học. Sau đó đổi qua Nhân Văn (Humanity). Rồi sau đó đổi qua chuyên ngành tâm lý học (Psychology). Trong thời gian đó tất nhiên mình cũng có học về Tôn Giáo và Phật Học (trong đó có logic học Phật Giáo của Trần Na).
Thành thử nếu muốn lấy bằng thì mình có thể có bằng sớm hơn nhưng vì yêu thích việc học nên mình chưa có bằng cấp gì hiện tại. Học bổng của mình còn đến 2021 nếu mình tiếp tục học về tâm lý học nhưng chắc mình sẽ tạm dừng tâm lý học và chuyển qua Phật Học năm sau.
Có những người họ không thích hay không có khả năng về một/vài môn học nào đó. Họ rất khổ sở khi phải học môn đó. Thí dụ nếu một người không thích toán hay học kém về toán. Mỗi tuần lên lớp học họ như phải chịu tra tấn môn học này. Họ cứ lạy trời thầy cô đừng kêu họ lên kiểm tra bài cũ. Ngồi học mà họ sợ hãi, chán chường lắm. Nỗi sợ ấy kéo dài tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác hình thành một vết hằn, một vết sẹo trong chiều sâu tâm thức (vết thù tâm ngựa hoang!) Điều này là bất lợi trong phát triển tâm lý của cá nhân đó trong quãng đời còn lại. Nỗi sợ hãi lớn lao ấy định hình nhân cách cá nhân không dễ gì tháo gỡ nổi. Cá nhân ấy bị nỗi sợ lớn lao ấy vô hình chi phối nhận thức. Cá nhân ấy kém tự do ý chí.
Điều này cũng đúng với những môn khác. Có người lại sợ tiếng Anh, có người sợ ngoại ngữ. Có người sợ khoa học tự nhiên như Lý, Hoá..có người sợ học thuộc lòng thơ.
Khi con người nhiều sợ hãi, áp lực, cá nhân ấy có thể bị bệnh sợ công nghệ. Thấy cái máy mới, phần mềm mới...là e dè sợ hãi không tự tin làm chủ công nghệ ấy. Đây là kinh nghiệm cá nhân mình. Ngày xưa, mình có học về ngành máy tính. Tuy sau đó không hợp chuyển ngành, nhưng nhìn chung mình thích máy tính hay công nghệ dù thích không say mê. Khi vào tu trong chùa có một số khó khăn sợ hãi...làm mình bỗng sợ công nghệ. Mình ngán mấy phần mềm mới, ngán xài máy tính. Mãi đến khoảng vài năm gần đây mình mới cảm thấy hết sợ công nghệ trở lại vì Rollins College trường mình học phá tan nỗi sợ công nghệ cho sinh viên. Họ lập IT Desk, một bàn máy tính. Mỗi khi sinh viên cần sửa hay cập nhật phần mềm gì thì đem đến bàn ấy có những chuyên gia giúp sửa miễn phí.
Chuyện sợ công nghệ mình thấy có người ngán không dám xài ngân hàng thẻ. Cũng có người ở một nước phát triển mà không chạy xe hơi, phải chạy xe máy.
Mình thấy may là mình không sợ học bất kì môn học gì. Ngược lại mình thích học tất cả các môn học. Việc học mình ở Mỹ đi vào trung đạo giữa hai bên. Bên dòng tu kín ngày xưa mình theo không chủ trương bằng cấp. Ngược lại ngoài đời thì chạy theo bằng cấp rất ráo riết. Việc học của mình mới đầu mình cũng không thiết bằng cấp gì. Mình cứ học những môn mình thích học. Rồi mình cũng giảng dạy (thiền Phật Giáo) trong những trường mình học và trong lúc dạy mình thấy kém mảng kiến thức nào thì mình học ngay những môn đó, cần thiết cho tu học hoằng pháp. Sau thời gian tăng cường tiếng Anh, mình học những môn toán để luyện tư duy logic vì mình thấy Phật Giáo chuộng tình cảm hơn tư duy logic (về lý thuyết, Đạo Phật có môn Logic do Trần Na (Dignaga) rất hay nhưng lý thuyết thì xám xịt, thực tế cộng đồng Phật Giáo hành xử bằng tình cảm chứ lý tính thấp). Tư duy logic hay sử dụng lí tính rất cần trong xã hội hiện đại. Ngoài toán, một số môn luyện logic mình có học nữa như Phương Pháp Nghiên Cứu Khoa Học (Research Methods) hay Thi Cử và Đo Lường (Tests and Measurements). Những môn này cho mình biết những kì thi Tây Phương thiết lập có thể ứng dụng cho toàn cầu như TOELF, IELTS, GRE...Đây cũng là nền tảng cho sự công bằng xã hội vì khi nhận một người vào học hay cấp học bổng, người ta căn cứ theo lý tính chứ không tình cảm; khi phán xét một người có tội hay không người ta dùng lí trí để kết luận. Đạo Phật trong thực tế căn cứ theo tình cảm mạnh hơn lý trí khi ra quyết định, đây có thể là cái yếu. Hơn nữa, trong tôn giáo, sự chủ quan một chiều rất nhiều nên mình thấy cần tư duy và hành xử khách quan, logic.
Ngoài toán, mình thích những môn khoa học tự nhiên nhưng thấy không hiệu quả cho việc hoằng pháp nên mình không học; mình chỉ học những môn có lợi cho quá trình tìm hiểu bản thân và hoằng pháp. Mình có học về Kĩ Thuật và Nghệ Thuật Nói Chuyện để việc giao tiếp hiệu quả hơn. Mình học Lịch Sử Mỹ với mong muốn biết vì sao nó thành siêu cường (trong môn này có học về Chiến Tranh Việt Nam. Xin nói thêm, có thể có 4 quốc gia mà học về chiến tranh Việt Nam đầy đủ hơn vì là các nước trực tiếp tham gia: Việt Nam, Trung Quốc, Nga, và Mỹ. Chiến tranh thuộc về chính trị nên sự tuyên truyền khá nặng, không đủ khách quan. Học về chiến tranh Việt Nam ở Đại học Mỹ có thể có khách quan nhiều hơn những nước kia vì sự tự do học thuật cao hơn nhưng nó còn lâu mới hoàn toàn khách quan). Mình học về Văn Chương Mỹ để hiểu tâm hồn người dân xứ này để việc hoằng pháp thuận lợi hơn. Mình có học về Hạnh Phúc Học (2 môn theo hai hướng tiếp cận Tâm Lý Học và Nhân Chủng Học). Mình cũng học về Phát Triển Tổ Chức (Organization Development) vì đây là cái yếu của Phật Giáo. Mình cũng học về Nhân Văn, cũng học về Xã Hội Học.
Tuy vậy, càng về sau học bổng càng ít với kiểu học không bằng cấp. Do vậy nên mình cũng phải định hướng vào một ngành để học bổng cao hơn. Thế là mình cứ đổi ngành để học bổng có nhiều. Mình có bằng A.A. về Xã Hội Học. Sau đó đổi qua Nhân Văn (Humanity). Rồi sau đó đổi qua chuyên ngành tâm lý học (Psychology). Trong thời gian đó tất nhiên mình cũng có học về Tôn Giáo và Phật Học (trong đó có logic học Phật Giáo của Trần Na).
Thành thử nếu muốn lấy bằng thì mình có thể có bằng sớm hơn nhưng vì yêu thích việc học nên mình chưa có bằng cấp gì hiện tại. Học bổng của mình còn đến 2021 nếu mình tiếp tục học về tâm lý học nhưng chắc mình sẽ tạm dừng tâm lý học và chuyển qua Phật Học năm sau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét