Khi một ai đó cần
chúng ta giúp, mình cần cân nhắc 2 vấn đề chính. 1, Khả năng mình có đủ không?
2, Người cần mình giúp khẩn cấp thế nào. Một số người không giúp người khác được
vì họ có tâm tốt nhưng quên điều thứ 2. Họ chần chừ lần lữa mãi đến khi họ có chút
thời gian hay tài chính để giúp thì người kia không cần nữa. Đôi khi thất vọng sinh
hung hăng hay hận thù… Mình xin lấy 2 ví dụ gần đây mình giúp cho 2 người. Một người
mình đã giúp cho nhưng không thành công; một người thì được.
Người thứ nhất nhờ mình duyệt, góp ý,
chỉnh sửa cho cuốn sách. Người này là Mỹ gốc, viết bằng tiếng Anh về tâm lý học
trị liệu. Người này đã có 10 năm thiền tập và có bằng Cao Học về Tâm Lý Trị Liệu
nhưng vẫn chưa tự tin về cuốn sách. Nhờ mình hồi đầu năm 2018. Mình hứa sẽ giúp.
Sau đó mình có vài việc lại không giúp được nên mới sửa giúp vài trang thôi. Mình
hẹn lại đến kì nghỉ xuân Spring Break mình sẽ giúp.
Spring Break đến lại có vài việc khá
bất ngờ xuất hiện cần mình giải quyết. Mình đã phải huỷ vài cơ hội của đời mình
để giúp cho người thứ 2. Người Việt Nam này là du học sinh bên Châu Âu, cần mình
sửa cho luận văn tốt nghiệp cao học. Bạn này kiệt sức và muốn bỏ cuộc không học
nữa vì quá mệt mỏi. Mình nghĩ nếu không giúp được người thứ nhất thì Cùng Lắm người
ấy không ra được cuốn sách đúng hạn, có thể trễ 1 năm. Thật ra cũng chẳng có gì
mất mát ghê gớm. Ngược lại, nếu không giúp cho bạn thứ 2 thì bạn ấy có nguy cơ bỏ
học, tức là công sức tiền bạc vài năm qua Châu Âu học cao học đổ xuống sông biển
vì bạn ấy đã gia hạn vài lần, lần này là hạn cuối không thể gia hạn thêm. Thế là
mình giúp và động viên cho bạn thứ 2. Mình đã căn cứ trên tính khẩn cấp của sự việc
mặc dù bạn thứ nhất nhờ mình trước. Cuối cùng thì bạn thứ 2 mình đã giúp được với
cái nghĩa là bạn cuối cùng đã bảo vệ thành công luận văn cao học. Thực ra mình không sửa hết mà chỉ giúp một phần thôi.
Mãi đến hè mình mới quay lại giúp sửa
cuốn sách cho bạn thứ nhất. Sau khi sửa được vài ngày (mình không dành hết thời
gian vì phải phân sức cho vài việc khác), mình thông báo bạn ấy là đang sửa. Bạn
ấy vui và bảo tuần tới sẽ gửi đi nên mong mình gửi sớm. Mình đã cố nhưng lại có
vài việc nho nhỏ nhưng khá quan trọng chen vào nên đến tuần sau thì mình chỉ sửa
được hơn nửa cuốn thôi. Mình đã gửi cho bạn ấy và mình vẫn tiếp tục sửa. Sau đó
thì bạn hồi âm xin cảm ơn nhưng không cần mình sửa giúp nữa. Bạn ấy có vẻ muộn phiền
mình vì mình hứa mà không giữ lời, cứ hẹn và trì hoãn với bạn ấy mấy lần...
Coi như mình không giúp được bạn thứ
2.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét