Nhật Bản là một trong vài giống dân thông thái nhất thế gian. Họ tiếp nhận Phật Giáo có chọn lọc, phê bình. Nói cách khác, họ không bê nguyên xi khối Phật Giáo Triều Tiên, Trung Quốc hay Ấn Độ về nước mình. Họ cố gắng lựa những phần hay của tôn giáo này, phù hợp với văn hoá Nhật để phát triển. Những phần họ cảm thấy không hợp với quốc gia hay với thời đại họ bỏ đi hay họ kiên tâm thay đổi chuyển hoá. Ví dụ về kinh tế.
Khi tìm hiểu về các tôn giáo Ấn Độ thì có điểm chung là các tôn giáo này thích đói nghèo. Họ ưa đời sống vô sản khất thực (ăn xin). Điều này có trong Ấn Độ Giáo, Kỳ Na Giáo...Phật Giáo sinh ra ở quốc gia này nên mang trong mình văn hoá Ấn Độ, cũng hành xử như thế thôi trong chân lý tương đối không khác. Chỉ chân lý tuyệt đối thì khác với Ấn Độ Giáo. Rồi Phật Giáo truyền qua các quốc gia Á Châu khác và nhánh Nam Tông vẫn giữ truyền thống khất thực này. Nhiều Phật Tử nghĩ nghèo đi mới cao quý thánh thiện. Một vị sư Phật Giáo điển hình Nam Tông là một vị khất sĩ ăn xin.
Qua Nhật, Phật Giáo đã được nhào nặn cho phù hợp thời đại. Họ quan niệm giàu lên, chứ không phải nghèo đi, mới đem lại hạnh phúc. Một vị priest (dịch chữ này là sư thì không đúng; bài dưới đây dùng chữ ấy không hoàn toàn đúng vì có gây hiểu lầm. Nên dịch là giáo sĩ?) Nhật Bản điển hình là một doanh nhân. Bài này là ví dụ: Sư, hay chính xác hơn là giáo sĩ, Nhật là doanh nhân
Không nói bên nào đúng bên nào sai mà chỉ trình bày có sự khác biệt trong hành vi kinh tế của hai nhánh Phật Giáo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét