Thư của bạn Vũ Thị Quyến - Khóa tu Mùa Sen Nở (T7/2012)


Kính thưa các bạn , đây là thư của một bạn viết cảm nhận sau khi tham dự một khóa tu do Thầy Pháp Cẩn tổ chức thời gian gần đây cũng tại khu nghỉ dưỡng Côn Sơn này . Bạn tên Vũ Thị Quyến , đang học Cao học Giáo dục Đ H Quốc Gia Hà Nội . Mời các bạn đọc để biết sơ về khóa tu với những ai chưa từng tham dự . Thân mến .
VÔ ĐỀ
Thưa thầy và các anh, chị, em (sau đây con xin đc gọi là bạn) đồng tu. Hôm qua tình cờ con đọc được những dòng tâm sự về Khóa tu mùa sen nở của anh Tuấn mà thực sự lòng con luôn tự nhắc mình rằng phải viết 1 cái gì đó. Không phải những gì con sắp chia sẻ dưới đây là những điều con tặng cho nó sự màu sắc, huyền diệu, cái đẹp và những lời tâng bốc mà thực sự đó là những cảm nhận chân thực của con về khóa tu này- chỉ có điều con đã quên không nhặt nhạnh nó vào hôì ức cuả mình. Cảm ơn a Tuấn đã giúp con nhận ra rằng con đã có rất nhiều cảm xúc và tâm trạng tốt khi tham gia khóa tu nhưng thực sự con đã không nhận ra nó, nắm giữ nó và ghi chép lại nó. (Em vẫn luôn nghĩ rằng mình là 1 đứa sống có chiều sâu, bất cứ cái gì e cũng muốn phải nắm bắt được tận gốc rễ mới thôi nhưng có lẽ e đã nhầm. e mới chỉ là 1 người đang bước chân vào thế giới chiều sâu mà thôi.) Con là người thường có nhiều tâm trạng đan xen lẫn lộn nên con thường viết văn theo lối Tản văn ạ. Mong mọi người thông cảm vì đôi khi những thứ con viết lại chẳng liên quan đến nhau nhưng con tôn trọng cảm xúc của mình. Không giống như a Tuấn, từ sau khóa tu con không áp dụng những bài thiền của các thầy vì nhiều lí do. Con luôn nhắc nhở mình nên áp dụng nhưng có lẽ con vẫn k chiến thắng đc con quái vật trong lòng. Con vẫn ngủ tít đến 8, 9h sáng và vẫn chộp ngay lấy cái điện thoại khi có ai gọi đến (mặc dù đã dặn lòng phải đếm nhịp thở 3- 5 lần rồi mới nghe). Sáng nay con quyết định sống tích cực và quyết chiến với con quái vật ấy. Kết quả là thành công nhưng k như con mong đợi (nhưng con thích kết quả này). 6h 30 con đã hoàn thành mọi sinh hoạt cá nhân(có lẽ là dậy muộn nhưng với con là nỗ lực rất lớn). con bắt đầu ngồi thiền trong cái không khí nóng bức và ngột ngạt cuả KTX, trên chiếc giường dài 2m rộng 1m khi mọi người vẫn ngủ say. Con thiền được 2’ thì con quái vật cảm xúc lại ùa về và con đã thua nó. Trận giao tranh của con và nó keó dài 5’ thì chấm dứt và con đã thua. Con bật dậy mở máy và viết cho thầy cùng các bạn những dòng tâm sự này. (con xin lỗi vì đã hơi lan man làm tốn time của mọi người). Điều con ấn tượng và nhớ nhất trong khóa tu này là tình cảm của thầy giành cho chúng con- Rất chân thành và cao cả. Con vẫn nhớ lúc thâỳ đến đón con và em Bích, thật sự đã làm con thay đổi cách suy nghĩ về các thầy tu. Con hình dung thầy qua những cuộc nói chuyện điện thooại cũng phải từ 40-50 tuổi bởi giọng noí trầm mặc và có chiều sâu.con cũng nghĩ rằng thầy tu bây giờ ai cũng có ô tô , iphone cầm tay, đi thì có xe đưa xe đón là chuyện bình thường nhưng khi gặp thầy con hiểu rằng mình đã sai.các thầy cũng giản dị và đời thường như những con người khác mà thôi. Con đã khóc trong buổi pháp đàm hôm thứ 2 khi nghe 1 em chia sẻ với mọi người rằng thầy vưà hát vưà lau mồ hôi để chúng con có những giờ thiền buông thư ngon giấc.con thực sự xúc động và bây giờ khi con viết những dòng này con cũng đang khóc. Cảm ơn thầy đã cho chúng con những giờ ngủ say, những giây phút ý nghiã và gíup con thấy đc sai sót của mình. Có lẽ Con vẫn giữ cái tôi của mình quá lớn nên con không quen được nhiều bạn sau khóa tu, cảnh vật thiên nhiên của khu sinh thái rất đẹp nhưng có lẽ con chưa hưởng thủ hết cái đẹp ấy. Con thích nhất là giờ ăn cơm và rất hào hứng vào mỗi buôỉ sáng để xem con được lót dạ món gì?(cảm ơn các bạn, chị cấp dưỡng nhé). Trước đây con chưa bao giờ ý thức về món ăn mình được ăn hay nghĩ đến những người làm ra món ăn ấy. cứ thấy ngon miệng là ăn, đặc biệt là ngon quá thì cắm đầu cắm cổ ăn 1 mạch hết luôn, không ngon thì không thèm ăn. Ngay sau bữa ăn đầu tiên con đã thay đổi, ăn thấy ngon hơn và không để lại 1 hạt cơm nào. Con rất vui vì những chuyển biến tích cực của mình trong ngày đầu. con thích thứ nhì là những giờ pháp đàm với thầy và các bạn đồng tu. Con thích khi con được chia sẻ, được học hỏi và được nhận ra những điều mình đã sai. Con nghĩ điều con được nhiều nhất là con đã kiểm chế được cảm xúc của mình. Con hay khóc vì những điều vu vơ, đôi khi là 1 câu nói, 1 cảnh vật hay 1 câu chuyện buồn hay đôi khi chỉ là ngồi đọc lại những gì mình đã viết con cũng khóc được. Thỉnh thoảng con cũng nghĩ về hạnh phúc là gì nhưng con chưa từng định dạng hay cho nó 1 cái định nghĩa. Cuộc sống của con có lẽ là may mắn hơn các bạn khác vì gia đình con hòa thuận, chị em con cũng rất ngoan và thành đạt (đấy là ng khác nhận xét và bố mẹ thường khen chúng con ngoan) nên việc tìm hiểu cái hạnh phúc kia là gì con thường cho là không cần thiết? Khi yêu con cũng vậy, người yêu con tuy nghèo nhưng rất tốt (tính đến thời điểm này và theo suy nghĩ của con) nên con ít khi đặt câu hỏi cho vấn đề hạnh phúc. Buổi pháp đàm đầu tiên đã giúp con hiểu thế nào là hạnh phúc, con cảm giác mình đang nhìn, cầm và nắm được hạnh phúc. Đến buổi pháp đàm cuối cùng con đã được hạnh phúc ôm chầm lấy mình và con nghẹn ngào, con khóc…. Khóa tu đã cho con những giây phút thư thái và thoải mái khi con không máy tính, không truyện, không fb, không bạn trai (cái này con tuyệt đối giữ đến ngày thứ 3 mới liên lạc.hì). Con không còn bộn bề với sách vở, với suy nghĩ tìm việc làm và định hướng tương lai. Thời gian ngừng lại và con thấy mình trong tấm gương thời gian ấy. cần chi phải suy nghĩ, cần chi phải có việc làm hãy hưởng thụ cuộc sống trong 3 ngày đi. Đôi khi con muốn đi tu nhưng lại thương bố mẹ con. Con muốn đi bởi con ngộ ra rằng dường như những thứ con có chỉ là lạc thú. Không có nó con sẽ buồn nhưng con rất chân trọng nó. Con nhớ sư cô Huyền Dung đã nói rằng cần phân biệt đâu là lạc thú đâu là hạnh phúc. Quần áo đẹp ư? Chẳng là gì vì nếu con không có con sẽ buồn, sẽ tự ti mà không dám ra đường. Học vấn ư- cử nhân- thạc sĩ hay tiến sĩ, giáo sư ư? Có là gì khi không có bằng cấp con sẽ bị nhìn nhận theo cách khác. Người yêu hay chồng ư?chẳng là gì khi mọi chuyện không êm đẹp. Có lẽ con sẽ đi tu khi con vào “độ” xế chiều thầy ạ?hì. Con không muốn nhắc lại câu nói này nhưng thực lòng con cảm ơn các thầy và các bạn đồng tu rất nhiều. con suy nghĩ rất nhiều để đặt tên cho bài viết này. Con không biết đặt là gì nữa vì nó là một mớ hỗ độn trong 1 buổi sáng bận tối mắt tối mũi, vừa viết vừa khóc. Con xin để cho nó tựa đề là “vô đề” ạ. Rất mong nhận được sự chia sẻ của mọi người.
Read More »

Thư của bạn Nguyễn Thị Hà Phương và bạn Nguyễn Thị Hà Ngân, Hải Phòng - Khóa tu Mùa Sen Nở 2


Lời đầu tiên cho Hà Phương và Hà Ngân được gửi lời chào đến các Sư thầy, Sư cô, cô Dung và các bạn đồng tu. Chúc mọi người luôn được bình an và nhiều sức khỏe !
Thực sự từ lúc nhận lời sư thầy Pháp Cẩn viết bài cảm nhận con đã suy nghĩ rất nhiều, con nghĩ thực sự mình nên bắt đầu từ đâu, nói những cảm nhận gì để có thể diễn tả hết được cảm xúc của mình và em gái sau khóa tu. Mặc dù thời gian tu tập chính thức chỉ có 2 ngày, thời gian ở tại Côn Sơn là 3 ngày _ khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng lại làm lắng đọng biết bao kỉ niệm và suy nghĩ  trong hai chị em con – những con người bướng bỉnh. Mọi hình ảnh về ba ngày đến Côn Sơn được tái hiện rõ nét qua hồi tưởng bằng những câu chuyện hai chị em về kể cho gia đình, người thân nghe, qua facebook của các bạn đồng tu nhưng có lẽ đặc biệt nhất chính là việc bản thân con đã thay đổi thói quen sinh hoat của mình. Đơn giản nhất từ việc đã không còn ngủ muộn, dậy muộn nữa,  phức tạp và khó khăn nhất chính là chịu ngồi yên lắng nghe, chia sẻ những điều mẹ con càu nhàu chứ không còn gầm gừ, khó chịu, cau có. Hi! ( vì mẹ con là người hay nói đi nói lại một vấn đề mà). Trong lúc chia sẻ ở lớp Pháp Đàm của sư cô Huyền Dung con đã từng nói “ nếu kể về gia đình con, về bố mẹ con thì có lẽ là hết ngày này qua ngày khác không hết được”  vì  trong gia đình nào cũng có những điều khúc mắc không tránh khỏi nhưng sẽ dễ dàng hơn nếu có người tính cách ôn hòa lắng nghe nhưng gia đình con thì ai cũng tính nóng như lửa và cố chấp với suy nghĩ của mình. Mọi việc đã tốt đẹp hơn rất nhiều từ khi chị em con về từ khóa tu  cả nhà lúc nào cũng đươc sống trong không khí chan hòa hơn, khác hẳn với việc luôn xuất hiện những mâu thuẫn khó giải quyết trong hòa bình và cởi mở lúc trước. Có lẽ cảm nhận được sự tích cực này mà bố mẹ con cũng đã cười nhiều hơn chắc đây là cảm nhận lớn nhất và hạnh phúc nhất của con sau khoa tu.
“ Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn”  đó như là một định luật mà không cần phải có công thức chứng minh. Sau mỗi cuộc vui chơi về nhiều người sẽ cảm thấy buồn, sẽ dễ quên và tìm đến những cuộc vui mới nhưng sau khóa tu này con đã có cảm nhận khác: không cảm thấy buồn – chỉ là tiếc nuối, nhớ nhung. Tiếc vì muốn được ở bên mọi người lâu hơn nữa dù chỉ là 5 phút nữa thôi, tiếc không được cảm ơn mọi người nhiều hơn vì sự thân thiện dễ mến làm thuần hóa được những tâm hồn còn nhiều lỗi lầm như con, tiếc vì mình chưa chăm chỉ hơn để giúp các bạn nhà bếp đỡ vất vả, tiếc vì chưa được nghe nhiều lời tâm sự của các bạn để mình cùng nhau chia sẻ cho ta biết cách mở rộng lòng mình hơn,…. Nhớ những nụ cười hân hoan chào đón, niềm nở dù chúng ta còn chưa biết nhiều về nhau, nhớ những bữa cơm thanh đạm được nấu từ bếp củi lấy bao mồ hôi của mọi người, nhớ tiếng hát của các sư thầy, sư cô ( sư thầy Pháp Cẩn hát hay lắm, thầy hát ru lúc thiền buông thư mà em con đang ngủ cũng giật cả mình. Hi! Con trêu thầy chút, vì nóng quá thui thầy ạ! Sư thầy Pháp Hảo – con nghe tiếng miền  Nam ko quen tưởng là Pháp Thảo cơ – nghe girl da man. ^^. Thầy nhí nhảnh ngay cả lúc hát. Sư cô là người làm con dịu dàng hẳn đi đó, vì sư cô quá sức hiền dịu và dễ thương mà) …. Nhiều nhiều điều muốn nói nữa nhưng sợ mình lan man quá, xin nhường lời cho những cảm nhận tuyệt vời khác của mọi người từ những gì chúng ta trải nghiệm.
Con xin dành một phần riêng trước khi kết để gửi lời tri ân sâu sắc đến một người mà sự xuất hiện của cô dù rất thầm lặng nhưng nếu không có cô thì có lẽ chúng ta sẽ chả bao giờ có thể gặp nhau, có thể tu tập, có thể chia sẻ và giờ gửi lời cảm ơn lẫn nhau. Người đó chính là Cô Dung – chủ nhân tốt bụng, đầy lòng nhân ái của trung tâm dưỡng sinh Côn Sơn. Thưa cô, con xin được qua những dòng cảm nhận thay mặt tất cả những ai có mặt trong khóa tu “ Mùa sen nở 2 ” gửi đến cô sự biết ơn vì những gì cô đã làm không chỉ cho chúng con mà là thế hệ tương lai bằng chính tâm hồn cao cả không ngại công, ngại của của cô chăm sóc chúng con trong suốt khóa tu như một người mẹ rộng lớn biển tình thương. Dù con chưa được tiếp xúc với cô nhiều nhưng qua những gì cô làm con luôn cảm nhận được sâu sắc lòng từ tâm của cô.  Chúng con khi đến khoa tu là những người trẻ còn thiếu kinh nghiệm và hiểu biết nên có lẽ trong thời gian qua có nhiều thiếu sót, đã làm cô không khỏi muộn phiền. Chúng con sẽ cố gắng bảo nhau để cùng thay đổi mình cho tốt hơn và lần sau khi gặp lại cô sẽ không còn  cho chúng con nữa thưa cô.
Thay cho lời chào tạm biệt con muốn gửi đến thầy cô và các bạn một lời nhắn gửi mong rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau để trao thêm yêu thương, thắm thêm tình cảm mọi người nha.
HOAN HỈ …. HOAN HỈ… HOAN HỈ…. ( mỗi cái xòe tay của các bạn đọc được sẽ được thể hiện bằng 1 Like nha)
            Thanh kiu` cả nhà ( Học theo thầy Pháp Cẩn – vì cảm ơn khách sáo lắm  ^^!!)
Read More »

Thư của bạn Thu Hiền năm 3 Học Viện Tài Chính - Thiền sinh khóa tu Mùa Sen Nở 2

Con chào thầy Pháp Cẩn ạh!
Con nhớ chứ thầy, hơn 1 năm rồi từ khóa tu Mùa sen nở 2 ở Côn Sơn. Hồi đó con có chút buồn vì chuyện tình cảm trẻ con, vì thế mà con không chọn cái ôm lấy nỗi đau như trong câu ca nhạc Trịnh, con không chọn lấy nỗi buồn làm niềm vui như những câu thơ Nguyễn Phong Việt, con cũng không chọn những phút ôm lấy mình trong cô đơn mà viết những dòng nhật ký của tuổi thanh xuân,..mà con tìm đến những cuốn sách về đạo Phật, để hiểu, để tha thứ, để thở nhẹ nhàng và mỉm cười, ...Bởi vì con biết cái mình cần, là cuộc sống hài hòa, là ko muốn tổn thương, ko muốn ảo tưởng,..
Một năm rồi thầy ạh, có lúc con mừng vì được gặp thầy, vì thầy đức hạnh, vì thầy là một thầy tu mà con sẽ trân quý. Vì nhỏ nhất là lúc nói chuyện với thầy con thấy bình an, con không phải đề phòng, con không phải mặc áo cho chính những suy nghĩ của con,..
Thầy phải đi để có thể mang hạnh phúc đi và về cho nhiều người hơn, đó là lẽ tất nhiên, là lẽ thường, là điều tốt. Con vui cho thầy, con vui cho con vì có thầy của mình được học nhiều hơn, được tu nhiều hơn,.. Lúc con buồn và hoang mang, bất an và cáu giận, thay vì gọi điện cho thầy để thấy an lạc, để thầy giảng giải,..con im lặng hoặc gọi cho bạn bè, cho cha mẹ,... Buồn một chút thôi, nhưng đó là cách con người ta thích nghi và hài hòa cuộc sống đúng không thầy. Nhưng con vẫn ước, giá mà được thầy dẫn dắt con tu tập,..
 Con vẫn đọc sách về phật giáo, nhưng sách đọc trăm lần, ý nghĩa vẫn phải tự mình rút ra, thế mới cần tu tập đúng không thầy. Nhưng chỉ cần có niềm tin và vẫn có thể mỉm cười được thì sẽ không ngại việc gì hết, thầy nhỉ
Thầy có khỏe không? chắc thầy hạnh phúc lắm? Con không biết, nhưng nếu có những lúc không hạnh phúc thì con vẫn mong được nghe về cuộc sống của thầy bên ấy?
Con đã tốt nghiệp tuần trước, và con đã đi làm được 3 tháng rồi,. Bây giờ con đang làm kế toán cho một công ty xây dựng, công việc chưa đâu vào đâu, cũng có vất vả, cũng có áp lực, cũng lo lắng, cũng băn khoăn về tương lại, nhưng thanh niên là phải mạnh dạn và sôi nổi đúng không thầy.
 Chỉ có điều, con như vẫn chưa có sự chuẩn bị, chưa có gì hết, vốn liếng giắt lưng để vào đời thật ít ỏi : một thân thể gầy gò, một túi kiến thức ngèo nàn, và một bông hoa của lòng còn chưa nở... Vẫn còn không biết sẽ chọn làm chiếc bánh trôi nổi hay là giàn hoa với những câu thơ, con ốc..
Lúc nào thầy đọc thư thì nhắn lại cho con nhé thầy !!!!
Read More »

Thư của bạn Lê Hà, sinh viên năm 2 khoa tiếng Nhật, ĐHNN Hà Nội - Thiền sinh khóa tu Mùa Sen Nở 2

Con chào thầy ạ. Thầy, sư cô Huyền Dung và thầy Pháp Hảo dạo này thế nào ạ?. Con đã tham gia khóa tu Mùa sen nở 2, con nhớ mãi hình ảnh của Thiền Đường và cây cối ở đấy. Từ khi lên đại học, chắc tại vì ồn ào nên con luôn thấy như có sự tĩnh lặng lớn dần lên trong lòng. Và bây giờ con mới thấy nó hiện hữu dần khi ngồi thiền. Con xin gửi lời cảm ơn đến thầy, sư cô Huyền Dung, thầy Pháp Hảo và cô Dung đã giúp con nhận rõ hơn sự bình yên ấy. Mấy hôm nay, con đang cảm nhận được sự vất vả của mẹ, tình thương mà mẹ dành cho chị em con. Điều mà từ trước tới nay con chỉ biết, chứ không cảm nhận được, kiểu như chạm  được vào sự hòa nhập của mình với vạn vật khi ngồi thiền. Con buồn vì nhận ra điều này muộn quá. Vậy còn hàng bao điều nữa con mới cảm nhận được? và phải mất bao nhiêu thời gian để nhận ra nó?. Và càng lớn con càng thấy mình nhỏ bé.
À, còn nữa, nhờ Thiền hành mà con không bị đau bụng khi phải đi bộ xa. Con xin cảm ơn thầy. Nhưng  thật khó để cảm nhận vẻ đẹp của thiên nhiên trên con đường đầy bụi và tiếng xe cộ đi lại.
Cuối tuần con vẫn phải đi học nên không thể tham dự khóa tu lần này. Con rất tiếc thầy ạ. Mai trăng lại tròn, con nhớ hôm ngắm trăng bữa trước, cùng với mấy chú muỗi bên cạnh. Con hi vọng lần tới này, khóa tu lại sẽ giúp chúng con nhận ra những bài học giản dị trong cuộc sống, để biết trân trọng, sống xứng đáng hơn. Dài dài thầy nhỉ. Cám ơn thầy vì đã lắng nghe con.
Read More »