Chuyện người
biểu tình hay bất đồng quan điểm với một chính thể là thường. Những
người bất mãn có thể dễ dàng chỉ ra những kém cỏi của chính quyền bất cứ
nước nào, vì đơn giản chả có mô hình chính trị nào hoàn hảo: chính
quyền này tham nhũng-hối lộ, quan liêu, bán nước, để xả súng bừa bãi,
vừa ngu vừa ác độc đàn áp bỏ tù đánh giết cướp hiếp người bất đồng chánh
kiến...Nói chung là có vài tỉ kém cỏi của bất cứ chính quyền
nào có thể chỉ ra. Nhóm ấy nhồi sọ dân chúng rằng chỉ cần thay đổi cái
nhóm cầm quyền hiện tại là đất nước sẽ như cá chép hoá rồng, sẽ vùn vụt
vươn vai như Thánh Gióng hay mị dân đủ kiểu.
Tất nhiên ở chiều
ngược lại, chính quyền nào cũng không ngừng nhồi sọ tuyên truyền thần
dân, gọi nhóm kia là phản động, hám danh lợi và ngu xuẩn nên bị lợi dụng
với ý nghĩ nếu lật được nhóm lãnh đạo thì sẽ được chia chức lãnh đạo,
cõng rắn cắn gà nhà, không hiểu thời thế,...
Đôi khi nhóm bất mãn đấu tranh. Phần lớn các cuộc đấu tranh, nếu không nói 99%, là thất bại vì chính quyền chủ động nắm quân sự trong tay. Đấu không lại.
Hoạ hoằn lắm vật đổi sao dời nhóm ấy lại được lên lãnh đạo đất nước sau bao phen vào sinh ra tử nếm mật nằm gai.
Nhưng điều hành một đất nước đâu phải chuyện dễ. Chỉ ra kém cỏi của
chính quyền đương thời thì, như đã nói, rất dễ; xây dựng chính quyền mới
đi, rồi sẽ biết khó.
Một đất nước đang phát triển (developing
country, tên lịch sự để chỉ một nước nghèo+ngu) nó phải chấp nhận không
hoàn hảo thôi. Nếu nó phát triển vài mặt này thì phải kém cỏi vài mặt kia, và
ngược lại. Điều này cũng chả khác gì có ông bác sĩ mới thay ông bác sĩ
cũ để cố chữa cho một núi bệnh nhân nan y: không dễ đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét