Thư của bạn Khương Minh Phượng - Cao học Môi trường ĐH QG Hà Nội

HE BELOVED COMMUNITY thân mến!
Sắp được một năm kể từ khi lớp mình được "ra đời"... Chúng ta đã cùng nhau trải qua những đổi thay, từ khi Thầy còn ở nhà đến khi Thầy tạm thời rời xa chúng ta đến một vùng đất mới. Có những thành viên đến rồi đi mãi chưa thấy trở lại, có những thành viên ở mãi, hàng tuần, hàng tuần vẫn đến... Và thầy, luôn ở đó, có mặt cho chúng ta...

Ước mong của Thầy là xây dựng một cộng đồng đúng với tên gọi của nó: THE BELOVED COMMUNITY, một TĂNG THÂN mà ở đó, mỗi người là một cánh hoa đẹp xinh, tươi mát, nương tựa nhau, nâng đỡ nhau, cùng nhau làm nên vẻ đẹp của một bông hoa. Cộng đồng có hạnh phúc, có tình người, có sự tu tập phụng sự. Hoài bão đó thật đẹp và việc chung tay xây dựng hoài bão đó cũng thật đẹp...

Khi thầy còn ở nhà, lớp đi học thật đông đủ, chúng ta cùng ngồi bên nhau, học "Đường xưa mây trắng", học "The pebble for your pocket", học Pimsleur... cùng ngồi bên nhau chia sẻ về những băn khoăn của mình, những buổi liên hoan thầy nấu ăn cho cả bọn, vụ sữa chua không thìa làm thầy đỏ mặt thẹn thùng.. Em vẫn nhớ mãi tiếng cười sảng khoái của chị Chi, bài giảng ed của chị An, nhớ mãi buổi lượn lờ hồ Tây ngửi mùi hoa sữa, chị Liên có đọc bài thơ Hoa Sữa rất hay... Đôi khi ngồi ước được trở về thời gian ấy. 

Em đã từng chia sẻ: "Em rất hạnh phúc khi được là 1 phần của lớp mình... Trong cuộc sống bon chen và nhiều nghi ngại này, việc được đến lớp học tối thứ 3 hàng tuần khiên em cân bằng hơn rất nhiều, Em chắc rằng ko chỉ mình em mà tất cả mọi người đều có cảm giác ấy... Mấy hôm thầy đi, lớp học mình vắng tanh :(( Có vẻ như Thầy là 1 điểm tựa tinh thần quá lớn đối với tất cả chúng ta, nên thời gian đầu mọi người hụt hẫng chăng? ^^ Lớp học của chúng ta ko kết thúc như thế này đâu nhỉ, hoài bão của Thầy ko chỉ vừa mới bắt đầu thực hiện đã dừng lại đâu nhỉ...

Lần đầu tiên gặp mọi người, em cảm thấy chà sao mà nó khập khiễng đến vậy, xa lạ quá vậy. Nhưng cứ dần dần, chúng ta đang xích lại gần nhau hơn, tin tưởng nhau hơn, chia sẻ với nhau nhiều hơn, những nghi ngại, cảnh giác cũng dần dần phai mờ... Chúng ta sẽ sớm trở thành 1 gia đình mà mọi thành viên đều có thể làm chỗ dựa tinh thần của nhau, khích lệ nhau tinh tấn trên con đường tu tập chứ..."

Đúng là khi Thầy đi, lớp vắng vẻ hơn rất nhiều, Thầy cứ gọi người này đến, người kia đến... Rồi có người chỉ đến một lần rồi chẳng thấy tăm hơi đâu nữa... Vậy điều gì là nguyên nhân nhỉ? Em cũng được nghe rất nhiều ý kiến của các "cánh hoa", nhưng những cánh hoa góp ý xong rồi theo gió bay đi mất  Em rất thích chia sẻ này của một anh cũng tu tập như chúng ta: 

"Nếu nhìn nhận rằng thế giới ta đang sống là một thế giới hỗn loạn, thì điều quan trọng nhất ta nên lưu tâm là: "MÌNH CÓ ĐÓNG GÓP VÀO SỰ HỖN LOẠN ĐÓ KHÔNG?".
Nếu nhìn nhận rằng thế giới này rất đẹp đẽ, yên vui, thì điều quan trọng nhất ta nên tự hỏi là: "MÌNH CÓ GÓP PHẦN LÀM MẤT ĐI NHỮNG VẺ ĐẸP ĐÓ KHÔNG?"...

Chị Bích Chi đã viết một lá thư gửi Thầy và gửi cả lớp mình, về việc chị mong muốn được nương tựa trong một tăng thân thật sự, được gần gũi, tin tưởng lẫn nhau, rằng thực tế thì chúng ta chỉ đến gặp nhau có vài phút ngắn ngủi, nói vài câu đùa giỡn rồi chẳng biết gì về nhau... chúng ta đều có duyên may được biết đến những pháp môn thực tập, vậy mà lại bỏ cho bông hoa BELOVED bị héo mòn ư?

" We shared a dream. One day we will we will wake to it" 

"My love, let's have another nice retreat. Grateful days! The sky shines brighter and the wind blows tenderly. 
Come walk joyfully, come breathe mindfully. Lovings looks, lovely smiles. This is a happy moment. 
My love, let's have another nice retreat. Take your time, the tea is still warm! And friendship will last forever.
Come walk joyfully, come breathe mindfully. Lovings looks, lovely smiles. This is a happy moment."

Đó là bài hát thầy sáng tác tặng lớp chúng ta. Rồi cả Hưng Anh nữa, cũng thành thi sĩ vì BELOVED mất rồi đây này:

"Con đã yêu hơn một lá ngô đồng
Yêu nhành hoa rơi rụng giữa mùa đông 
Yêu bước chân nhẹ nhàng trong tỉnh thức
Ngọn cỏ mềm lay động dưới chân con

Con đã yêu hơn những tình đồng loại
Yêu mẹ cha khắc khoải ánh mắt gầy
Con yêu hơn những người con trân quý
Yêu cả người chưa hẳn đã yêu con

Con đã biết…
Biết cảm ơn những điều giản dị
Biết mỉm cười những phút âu lo
Biết chan hòa mỗi khi hoan hỷ 
Biết trở về hiện tại là đây.

Con đã biết nhiều điều con phải học
Biết có nên phải tôi chí luyện rèn
Nhưng con tin ngày mai con sẽ vững
Vì có thầy có bạn vẫn cùng con."

Rồi Vui: "Con đã có nơi chỉ cần con đến, không đòi hỏi con 1 sự khéo léo nào, nơi có những người nói chuyện và nhìn thẳng vào mắt con... Họ mỉm cười, họ thông cảm. Tất cả họ. Dù chỉ 1 lần 1 tuần. Và con được là con..."

Sắp một năm THE BELOVED COMMUNITY ra đời... Thứ 6 này, ngày 6/9/2013... Mong mọi người bớt chút thời gian đến với lớp... Cô Ngọc Hà sẽ nấu cho chúng ta những món ăn thật ngon, chúng ta sẽ ngồi bên nhau, cùng thực tập làm mới... Vì ngày tiếp nối, vì một tăng thân đủ vững vàng như mong muốn ở tất cả...

"WE ARE ALL THE LEAVES OF ONE TREE
WE ARE ALL THE WAVES OF ONE SEA
WE ARE ALL THE STARS OF ONE SKY
THE TIME HAS COME FOR ALL TO LIVE AS ONE..."

Comments
0 Comments
Facebook Comments by Blogger Widgets

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét