Thư của bạn Nguyễn Ngọc Lan - SV năm 3 ĐH Sư Phạm Hà Nội - Khóa tu Mùa Sen Nở và Mùa Sen Nở 2


Cầm cốc sữa quanh quẩn tìm mạch cảm xúc. Vì nó không biết bắt đầu từ đâu. Bây giờ là đêm muộn. Không nhìn rõ thông nữa...

" Muốn bực con bé này cũng khó..."
Nó bắt đầu viết đây ^^ 
Nó nhớ một chiều nghênh ngang, nắng chiều như xuống đại dương...
Nó nhớ cảm giác chạm tay vào sương đêm và những cây thông đẹp ma mị ...
Nhớ con đường quanh suối, cảm giác thả lỏng tay chìm trong suối rồi ngắm nhìn. Rồi nâng lên để ẩm nơi bàn tay
Nhớ chiều thu lu chân dưới nắng vàng hanh hao nghe thơ, nhớ ban...

Hà Nội mùa này. Những ngày cuối thu đầu đông
Hương hoa sữa thêm hơn để sắp tàn
Gió thu như se sắt hơn, vội vã hơn ...



Đêm muộn...Nó muốn nhoài người ra nắng để viết một cái note hẳn hoi tử tế. Nó lại tắt máy. Đứa con gái vẫn sống với  tất cả những tầm thường, trống rỗng. Sáng nay, nó lại hoang mang.Những kỉ niệm ấy, nó không nhớ rõ. Nó đã hạnh phúc , đã mỉm cười ra sao. Nó thùa thãi tình đôi khi và đôi khi nó biến mình thành vô minh. Sáng nay. Nó không thật thà với mình. 
Nó quay sang nhìn thông đặt trên đám cỏ dại. Nó cố tìm kiếm manh mối, những nơi nó ngang qua, Côn Sơn, Hồ Côn Sơn. Nó nghĩ mình không đủ day dứt để viết về nơi này. Nó không còn nhớ sâu sắc. Chắc vì nó quá tham lam. Đã tự phụ. Nó giận bản thân.

Nó nghĩ về người Thầy âm thầm. Nó bỗng khóc khi đọc coment " Con không buồn thầy chứ ? " ... Nó nghĩ về những người cho mình nhận ra đời đẹp quá. Nó biết ơn. Nụ cười và cả bước chân... "Từ trước đến nay, con vẫn thường lùi lại phía sau để ngắm nhìn, để khắc ghi. Con muốn giấu kín nụ cười..."
Mọi người đi từ tờ mờ sáng, không nhìn rõ nữa. Chỉ biết những bóng người đẹp quá...cả tiếng chó sủa bất an, những ngọn đèn thưa thớt xung quanh, thưa thớt nhưng không đìu hiu mà ấm áp lạ. Lặng lẽ bước, những điều ngang qua lại khiến nó hạnh phúc thế này. Mỉm mỉm cười. Ừ . Cứ bước đi là được rồi. 

Lục lọi kí ức. Cố gắng sắp xếp cho chỉn chu . Nhưng nó không tìm ra được và không nhớ đậm sâu. Chỉ mơ hồ thời gian ấy đẹp. Giống như câu chuyện không có mở đầu cũng không có kết thúc, cứ mãi mải mê trong tình yêu thương, giống như một đứa con nít, tha thẩn dọc đường, miệng mỉm cười toàn tâm toàn ý, nét mặt vui tươi. Nó biết vô thường. Nên nó mải miết . Yêu không nặng nề. Trái tim được vỗ yên lại. 


Nó nhớ con đường ven suối, có tiếng cười, ngêu ngao câu hát " ta ở đây, tại giây phút này, lòng đã quyết, dứt hết âu lo..." " Không đi đâu, cũng không cần đến, không trước cũng không sau, cầm tay nhau, đứng bên nhau, rồi chia tay, bước cho thảnh thơi, cũng bởi vì, chũng ta đã, có nhau rồi từ lâu, cũng bởi vì chúng ta sẽ, có nhau hoài..mãi sau ..." Nhớ da diết nụ cười không nặng nề . " Bạn ơi, hãy đến đây, tôi kể, cho nghe. Câu chuyện về một người. điên rất vui, cô yêu từng hàng cây, trò chuyện cùng hòn đá, cô mong làm mây bay, hóa kiếp cùng con gió. Cô yêu vạn người dưng, yêu thêm ngàn người điên, yêu tuổi trẻ bỏ hoang, cùng khát khao miên trường...na na ná na "

Lên đến đỉnh núi. Đẹp. Nhưng không ngỡ ngàng. Nó đã thấy điều này ở đâu đó. Chỉ là lý do nó tồn tại bây giờ cũng đã khác. Nên hồ Côn Sơn đẹp phôi pha. Đứa con gái 19 không lớn cũng không bé :) Nó thấy bình yên. Đừng xôn xao, đừng huyên náo. Ngồi lặng yên cùng nhau và cùng nhìn về một nơi. Lòng sẽ ươm một bông hoa thắm. Hạnh phúc và bình yên sực vào da thịt. Nó mỉm cười. 

Có mãn nguyện. Nó nhớ mấy con cá dán ở thiền đường được nắng rọi vào. Đèn nhấp nháy. Tiếng đàn bầu. Ánh nhìn thầy Pháp Xa, bài thơ cô Lĩnh nghiêm đọc, nhớ lúc cô ngồi một mình ngoài hiên thiền đường, lời cô dặn chuẩn bị thiền trà, nhớ nụ cười thầy Cẩn. Ban lại ra hoa tím, thủy tiên lại nở hồng rộn ràng. Chòi gỗ vẫn yên lặng không thiện chí nói lời chào hỏi, sỏi đá vẫn bướng bỉnh lầm lì. Vẫn những cái vắt vẻo lan can thiền đường. Và Côn Sơn lại mưa... Côn Sơn lại mua sau buổi nắng vành óng. 
Gặp lại cô. Nó nhìn cô mỉm cười, nghe cô kể về những điều đã ngang qua. Nó ngồi sau cột gỗ, có nước mắt. Phải mất bao dòng nữa để viết hết cảm nhận của nó về cô. Nhưng nó vui. Vì vẫn mái tóc ấy, vóc dáng ấy. Nó phục lắm. Vì cô cần cù quá, mạnh mẽ quá, tình quá. Không khoa trương và ân cần quá. Và cả Trung nữa, Trung sẽ hợp với ngành gì nhỉ?  Cậu bé rắn giỏi, vững trãi. So với Trung, nó lười quá :)) Còn chị Thao nữa, khí chất lắm. Và câu chuyện về con người nơi ấy cứ nối mãi, nỗi mãi...

Những dòng dưới đây, là đôi lời thật thà : "Thầy kính yêu của con, con sẽ không để tất cả những điều này là mây khói . Con đã được dạy dỗ để trở thành một cô giáo. Con được lớn lên theo cách của một người  đầy đủ thương yêu phải là. Con hạnh phúc khi đi đến bước đường này , yêu thương vẫn đủ đầy. Không mất đi mà càng đậm sâu . Con hạnh phúc lắm khi những người thân yêu quanh con nhận được hạnh phúc, có được bình an. Cũng như bối rối khi họ bế tắc, suy tư. Con từng không biết làm gì. Nhưng giờ đây con hiểu,  tất cả những gì hoàn hảo, tốt đẹp của đời sống này không phải bao giờ cũng được bao gói một cách lộng lẫy, trơn tru. Lời hứa của con lúc này là : không bỏ phí giây phút nào cả. Lúc này hay lúc khác, con đang làm và suy nghĩ gì đó, hoặc lả đi vì thiếu ngủ. Và chỉ thế thôi. Con sẽ yêu tha thiết đời sống này mặc số phận an bài. Và những giấc mơ của con, sẽ không mất đi, mà nối dài . Con muốn ôm mộng đẹp :') Cô Thầy kính yêu của con . "  

Lúc này muốn nói lớn " Em nhớ mọi người lắm, em là em út rồi nhỉ, mà sao chúng ta lại gặp nhau, lại quá đỗi thân quen " 
Nhớ chị Thủy, chị Cỏ, chị Hà, chị Quỳnh, Chị Hảo, chị Trang, nhớ vợ chồng anh chị xùy tin, cái tánh khí thoải mái, yêu đời, nhớ chị Trang NQBT...cách chị mỉm cười với đời sống này, cách chị chọn để đối xử...cách chị từ ái :) 
Đôi lần gặp mặt, đôi lời qua lại. Hạnh phúc trong tay, dù rất đời thường.


.................................................................................................................................................
Không định viết, cũng không định chụp. Vì người đã quen muôn năm cũ. Tình cũng không phôi pha. Và có nhiều lúc, giới hạn ngôn từ nghòe nàn này không ghi lại được nụ cười và niềm hạnh phúc, sự biết ơn.  Những điều đó, mình đã ghi lại trong tâm trí rồi. Xin chỉ viết đến đây, để giữ lại cho riêng mình chút kỉ niệm. Để khi chông chênh, lạc lõng biết nẻo quay về . Để những lúc bất an, nản lòng có thêm suy tưởng để cứng cỏi bước tiếp :') 
...................................................................................................................................................
Nắng ở Côn Sơn đẹp lắm 
Nắng như tơ, từng sợi một thả xuống óng ánh.
Nắng vàng tơ, mơn man, ấm áp, chan hòa ....

                                                                                                                                                                                       Hà Nội . Ngày.....tháng 11 năm 02 

Comments
0 Comments
Facebook Comments by Blogger Widgets

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét