Thích Như Điển
Đã từ hơn 10 năm nay thể hiện tinh thần cộng sự
và chia xẻ những khó khăn của Tăng Ni Sinh Việt Nam đang du học tại ngoại quốc
cũng như trong nước; nên chúng tôi đầu tiên đã cấp phát học bổng cho quý Thầy
đang học Đại Học cũng như Tiến Sĩ tại Hoa Kỳ, sau đó là Ấn Độ, rồi Thái Lan,
Trung Quốc, Anh Quốc và sau nầy là Việt Nam. Điều nầy quý Hòa Thượng, quý Thượng
Tọa trong Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Âu Châu cũng như Hoa Kỳ đều
nhiệt liệt hoan nghinh và Hòa Thượng Thích Hộ Giác còn đề nghị nên chuyển học bổng
của Giáo Hội PGVNTN tại Đức cấp, trở thành học bổng của Giáo Hội PGVNTN Hải Ngoại
cấp, để tiếng nói được mạnh hơn. Ở cơ sở nầy chúng tôi đã hoàn toàn đồng ý.
Hội Phật Tử Việt Nam Tỵ Nạn tại Cộng Hòa Liên
Bang Đức cũng có chủ trương cấp phát học bổng cho Tăng Ni Việt Nam trong nước
và đã được quý Đạo Hữu, Phật Tử xa gần hỗ trợ bằng cách cho mượn Hội Thiện
không lời trong vòng 5 năm. Hội Phật Tử đã bỏ số tiền ấy vào Konto tiết kiệm để
lấy tiền lời cấp phát học bổng. Chủ trương ấy đã được nhiều vị đồng ý. Hiện nay
số tiền tiết kiệm nầy độ trên 100.000À và mỗi năm tiền lời độ 3.000À. Số tiền lời
nầy chia làm ba. Cấp 20 học bổng cho Tăng Ni Sinh đang học cao cấp Phật Học tại
Hà Nội. 20 cấp cho Tăng Ni Sinh đang học cao cấp tại Huế và 20 cấp cho Tăng Ni
Sinh đang học cao cấp Phật Học Vạn Hạnh tại Sàigòn. Đó là chưa kể hàng trăm học
bổng khác do chùa Viên Giác cấp cho các trường Trung Cấp Phật Học tại Đà Nẵng,
Hội An, Tam Kỳ, Nguyên Thiều (Bình Định) và một số nơi khác.
Riêng tại Ấn Độ hiện có 150 Tăng Ni Sinh Việt
Nam đang học các ngành Tôn Giáo, Giáo Dục, Ngôn Ngữ v.v... ở các bậc Đại Học,
Cao Học, Thạc Sĩ, Tiến Sĩ. Cũng đã có hơn 10 vị đã ra trường. Số còn lại đang
trình luận án và sẽ trình luận án trong nay mai. Trong số 150 vị đó, chùa Viên
Giác tại Hannover đã và đang cấp cho 100 vị. Số tiền mỗi năm chuyển 2 lần. Mỗi
lần độ chừng 28.000À. Như vậy mỗi năm số tiền phải chuyển riêng cho Ấn Độ là
56.000À. Đa phần số tiền nầy là do quý Sư Cô tại chùa làm bánh để phát hành
trong các dịp lễ mà có được. Nếu số tiền trên có thiếu thì trích ra từ quỹ Tam
Bảo của chùa.
Tổng số học bổng mà chùa Viên Giác cấp khắp
nơi mỗi năm lên đến 75.000À. Trong đó số đóng góp của các Phật Tử cũng có;
nhưng rất khiêm nhường. Xin kêu gọi sự hưởng ứng của quý vị.
Chư Tổ dạy rằng: "Tạo tự dị, tạo Tăng
nan". Nghĩa là "Xây chùa dễ, đào tạo Tăng khó". Đúng như thế. Nếu
có một vị Tăng Ni xứng đáng thì có thể xây mấy ngôi chùa cũng được, chứ không
phải chỉ một ngôi. Do vậy mà cá nhân tôi luôn luôn quyết theo con đường giáo dục
nầy, là một con đường nhân bản mà chư Tổ đã bao đời truyền đạt lại. Xây chùa
tuy dễ; nhưng ở ngoại quốc nầy cũng gian nan lắm. Còn những ai có tâm lo cho lớp
hậu tấn thì số người ấy cũng chẳng có nhiều. Vì đa phần phải lo cho tự viện của
mình, cũng như những Phật sự khác, làm sao có thể chu toàn được. Nói như thế
không phải là không có. Ở Mỹ, Canada, Úc, Âu Châu vẫn có nhiều Thầy, Cô đang
gia tâm hỗ trợ trong khả năng của mình; nhưng cũng chưa đồng bộ mấy. Dầu sao đi
nữa đã có tâm giáo dưỡng như thế vẫn quý hóa vô cùng.
Tôi phát tâm đi từ tấm lòng của người đã được
Giáo Hội PGVNTN cho đi du học tại Nhật Bản từ năm 1972; nên rất thông cảm cho
nhiều Thầy Cô đang học tại ngoại quốc mà gặp khó khăn như thế; nên cố gắng giúp
đỡ mà thôi. Ngoài ra không có một mục đích nào khác, ngoài mục đính là: đào tạo
tăng tài để báo Phật ân đức. Nghĩ phận mình đã an, còn bao nhiêu kẻ chưa an thì
phải lo giúp đỡ. Chỉ đơn thuần có thế. Cho nên một Thầy, Cô nào học xong ở học
vị nào là tôi mừng vô kể. Vì chẳng uổng công đèn sách của mẹ cha và Giáo Hội
cũng như người cấp phát học bổng, Khi niềm vui nói lên được, không có nghĩa là
khoe khoang, cũng chẳng có nghĩa là tự ti mặc cảm hay danh tướng v.v... Vì tôi
vẫn hay nói cho quý Thầy, quý Cô đệ tử của tôi tại chùa nghe trong giờ học là:
"Sự học nó không làm cho con người tu giải
thoát được; nhưng nếu muốn mở cánh cửa giải thoát ấy, không thể thiếu sự tu và
sự học được". Đành rằng người tu không cần bằng cấp. Vì bằng cấp ấy chẳng
phải đi làm để nuôi thân; nhưng nếu ở đời tự xưng là một Bác Sĩ, Tiến Sĩ mà
không có giấy tờ chứng minh thì ai dám cho mổ và chữa cho bệnh nhân, hay giảng
bài trên giảng đường Đại Học ?
Ngày xưa Thánh Ghandi tranh đấu cho xứ Ấn Độ
được độc lập từ người Anh. Ông ta đã qua Phi Châu và hô hào những người Ấn Độ tại
đó không chấp nhận chính sách của người Anh cai trị tại Ấn Độ, thì nên xé bỏ bằng
cấp cũng như giấy tờ của người Anh cấp. Ông là người xé đầu tiên cái bằng Cử
Nhân Luật Học ấy. Nếu lúc ấy ông không có bằng mà hô hào người khác xé bỏ,
không biết có ai nghe theo chăng ?
Trở lại vấn đề của chư Tăng Ni cũng thế. Bây
giờ ở ngoại quốc mỗi ngày chùa nhận được rất nhiều thư từ giao dịch bằng nhiều
ngôn ngữ khác nhau. Nếu vị trụ trì ấy không đọc được thì phải nhờ đến đệ tử;
nhưng đệ tử tại gia thì bận công ăn việc làm không tới chùa xem thư được. Khi đến
thì thư kia đã hết thời hạn rồi. Như thế là đã lỡ mất một cơ hội.
Đầu tháng 10 năm 2003 vừa qua tôi có dịp sang Ấn
Độ trước khi đi Úc, Thầy Hạnh Chánh và các Tăng Ni sinh đang du học tại đó, đa
phần nhận học bổng từ chùa Viên Giác Hannover có tổ chức một bữa họp mặt, mừng
khánh tuế của tôi, có gần 100 vị đến dự. Đồng thời có Thượng Tọa Khoa Trưởng
Phân Khoa Phật Học tại Đại Học New Delhi và Thượng Tọa Minh Đức đến từ Việt Nam
cũng đã tham dự tiệc vui nầy.
Ngoài ra Sư Cô Thích Nữ Minh Huệ, thế danh Võ
Thị Hồng Nga, sinh năm 1957, xuất gia năm 1976 và thọ Tỳ Kheo Ni năm 1981. Sau
đó học khóa II trường Cao Cấp Phật Học Vạn Hạnh tại Việt Nam từ 1988-1992. Đến Ấn
Độ năm 1994 và đã trải qua các học trình Cao Học, Thạc Sĩ và đã tốt nghiệp Tiến
Sĩ triết học tại Đại Học New Delhi ngày 22.02.2003. Đây là niềm vui chung của
Ni giới và của đồng bào Phật Tử. Vì từ nay Ni giới cũng sẽ có những bậc Ni tài
để ra giúp đời giúp đạo. Sư Cô cũng đã nhận được học bổng toàn phần của chùa
Viên Giác cấp từ năm 1997 đến năm 2002. Mỗi năm 1.200 US$.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét