Bài viết này gần 10 năm trước (2010) của Steven Collins (vừa qua đời) và
Justin McDaniel, 2 nhà Phật Học rất uyên bác của Mỹ, về các tu nữ (mae
chi) Phật Giáo Thái và việc học Pali nhìn từ góc độ Nhân Chủng Học: Buddhist "nun" (Mae Chi) and the teaching of Pali in contemporary Thailand. Lâu
lâu mới thấy 2 học giả cùng viết một bài chung. Có duyên ai đó nên dịch
nhiều tài liệu của hai gs này ra Việt.
Có 1 ý là nếu một vị tăng
tốt nghiệp cấp độ 9 Pali thì được nhận 3 ngàn baht (100 đô Mỹ) một
tháng, trong khi một mae chie thì cũng ở mức đó chỉ được nhận
1700 (hơn một nửa) baht. Điều này cho thấy Thái chú trọng ngôn ngữ Pali
cũng như họ có đãi ngộ cho tăng và tu nữ khá ổn. Có một số mae chi có
vẻ đòi nữ quyền trong Phật Giáo nhiều hơn.
Một vấn đề nữa là nhìn
chung Thái có rất ít tỳ kheo ni. Có một số nỗ lực làm sống dậy truyền
thống tỳ kheo ni ở quốc gia này. Tuy vậy, các mae chi lại không hào hứng
gì việc này (qua phỏng vấn và bảng các câu hỏi--phương pháp điển hình
trong nhân chủng học). Một số bảo họ khá ổn trong vai trò mae chi nên
chả biết tỳ kheo ni có khá hơn địa vị của họ hay không. Hơn nữa, ai cũng
có khả năng giác ngộ nên mae chi cũng thế: tại sao phải cần tỳ kheo ni?
Rồi thì quyền lợi mae chi, như đã nêu từ đầu, cũng thua tăng; tỳ kheo
ni cho đúng truyền thống thì cũng chả bình đẳng với tăng nên tại sao
phải cần tỳ kheo ni.
Bài viết còn chia sẻ về rất nhiều mae chi là giảng viên các Đại học Phật Giáo về Phật Học hay Pali và có dạy cho cả tăng nữa.
Phần dưới đây không có trong bài trên: Làng Mai của thiền sư Nhất Hạnh
truyền đạo vào Thái Lan đã 1 thập kỉ rồi và có cả trăm tỳ kheo ni ở đất
nước này. Tất nhiên, thiền sư Nhất Hạnh theo nguồn gốc Bắc Tông còn duy
trì tỳ kheo ni. Điều này khác với Nam Tông đã mất đi sự truyền thừa tỳ
kheo ni.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét